KHỔNG TƯỚC RỪNG SÂU - Trang 70

Tiền nhà rất rẻ, tôi thấy thật may mắn, khuyết điểm duy nhất là tầng trên

trông hơi âm u. Nhưng cũng không sao, tôi tính cho công ty điện ảnh mượn
để quay phim kinh dị.

Ba ngày sau khi tôi dọn tới đây, Vỹ Đình rời khỏi Đài Nam, đến Đài

Bắc làm việc.

Trong một tuần sau khi nàng đi, tôi hoàn toàn không biết phải sống làm

sao?

Không biết phải ăn gì, không biết phải làm gì, không biết dùng cách nào

cho ngủ nổi, càng không biết làm thế nào để thôi nhớ tới nàng.

Những giây phút ở bên nhau bỗng chốc trở nên quý giá, tôi bắt đầu hối

hận đã không đủ trân trọng quãng thời gian bên nhau trước đây.

Thời gian rỗi của tôi khá linh hoạt, thứ Tư hay thứ Năm đều được,

nhưng thời gian rỗi của nàng nhất định phải là ngày nghỉ, mà ngày nghỉ
cũng chưa chắc đã rỗi.

Lúc vừa mới chia xa, cứ khoảng hai tuần là tôi lại lên Đài Bắc tìm nàng.

Chúng tôi sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm, đi dạo phố, xem phim, đi

loanh quanh.

Sau này khoảng cách dần dần kéo dài ra, biến thành một tháng, thậm chí

lâu hơn.

Nếu như mỗi ngày bạn nhìn một cái cây, lại nhìn liên tục một năm liền,

có thể sẽ không thấy sự thay đổi của cái cây đó.

Nhưng nếu như mười ngày hay là mỗi một tháng bạn mới nhìn cái cây

đó một lần, có thể bạn sẽ phát hiện ra: Thân cây thô hơn, cành cây to ra
hoặc cong đi, lá nhiều hơn mà màu sắc cũng đậm hơn.

Mỗi khi tôi gặp Vỹ Đình, đều có cảm giác này.

Thậm chí có lúc, tôi còn cảm thấy cái cây này đã trở nên xa lạ.

Có lần tôi tới Đài Bắc tìm nàng, hôm đó trời mưa, định ra ngoài đi

loanh quanh lại phải thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.