KHỔNG TƯỚC RỪNG SÂU - Trang 83

Hoặc cũng có lẽ lúc vui vẻ anh ta không có thói quen viết tâm sự, nhưng

với người đọc một mạch như tôi mà nói, chỉ cảm thấy anh ta rất cô đơn.

Đối với người đang đắm chìm vào nỗi bi thương sau khi Vỹ Đình rời xa

như tôi, không khỏi có cảm giác đồng bệnh tương lân.

Tôi dụi dụi đôi mắt cay xè, nhìn ra cái cây bên ngoài cửa sổ thêm một

lần nữa, rồi rời giường tìm một cây bút, viết lên trên tường: “Chính thức
chia tay Vỹ Đình, khổng tước phải học cách xoè đuôi.”

Sau đó ghi lại thời gian.

Từ đó chỉ cần không thể rũ bỏ nỗi đau thương khi nhớ tới Vỹ Đình, tôi

bèn viết lên bức tường đó.

Kể ra cũng lạ, chỉ cần tôi viết xong, bèn cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Xét về một ý nghĩa nào đó, bức tường này giống như nhà xí của tâm

hồn, tuy rằng so sánh như thế có hơi thô bỉ.

Dần dần, thời gian giữa các lần viết ngày càng dài ra, lý do viết cũng

ngày càng không liên quan đến Vỹ Đình.

Tôi rất cảm kích bức tường đó, nó khiến tôi có thể tự do bộc lộ sự bi

thương trong lòng.

Sự bi thương này tích tụ lâu ngày trong lòng sẽ không lên men thành

rượu ngon, mà lại ngày càng đắng chát. Chỉ có giải toả đúng lúc đúng cách,
mới có thể thoát khỏi bi thương.

Tôi đem tôi của quá khứ lưu lại trên tường, bắt đầu đối diện với mỗi

một ngày mới.

Nếu đã không thể thoát khỏi hình tượng khổng tước, vậy thì làm một

con khổng tước xoè đuôi vậy.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng chuông cửa, tôi ra khỏi phòng, mở cửa

sân.

“Vinh An!” Tôi rất ngạc nhiên, không khỏi thốt lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.