KHU TRẠI TRONG THẢO NGUYÊN - Trang 138

nhớ đến Têrenti, Xinitskin. Nó nhìn thấy rõ Gavrik đang nhét lá thư vào
dưới lần lót của cái mũ thủy thủ do bác Fêđya may... Bây giờ, nó hiểu rằng
bác Fêđya cố ý chừa lại một rạch không may kín để nhét lá thư vào. Pêchya
hiểu rằng nó được trao một việc rất quan trọng. Người ta tin cậy ở nó, còn
nó là thằng bé nhẹ dạ, háo danh, tưởng đâu rằng đội cái mũ Hy-lạp ngồ ngộ
ấy, nó giống người Bôe.

Nó giận thân và xấu hổ đến suýt phát khóc.

Pêchya chạy hết ngõ này sang ngõ khác, cảm thấy cái mũ rơm mới đã

trở nên đáng căm ghét đập phành phạch sau lưng, lủng lẳng ở đầu cái quai
cao su. Nó chạy giữa những người bán rong, giữa những con lừa nhỏ chở
các lẵng quả, giữa những người bán kem, những người húi tóc rong, nhưng
vẫn không thể nào tìm ra tiệm cà phê quen. Nó quên hết mọi thứ trên đời,
và không biết sự thể rút cục sẽ ra sao, nếu bỗng nhiên nó không nghe thấy
hồi còi thứ ba của Palermo. Nó chạy về hướng có tiếng còi ấy và đến bến
trong lúc bố nó đang dùng cuốn tự học tiếng Hy-lạp giải thích điều gì với
một nhân viên kiểm tra cảng mặc đồng phục và đội mũ kêpi cứng có gắn
lon.

- Nó kia rồi! Nó đã về! – Vaxili Pêtrôvits gào lên, lắc cuốn sách tự học

trên đầu, lắc mạnh đến nỗi cái kính kẹp mũi tụt xuống và lủng liểng ở đầu
giây đeo - thằng hư đốn! Sao lại dám như thế! Con lang thang đi chơi đâu?

- Con bỏ quên cái mũ - Pêchya vừa thở vừa nói lí nhí - con đi tìm khắp

mọi chỗ... chẳng tìm thấy ở đâu cả... con không thể tìm ra tiệm cà phê của
chúng ta...

- Thế là thế nào! Ông bố quát càng to hơn - vì một chiếc mũ đáng

ghét, khốn kiếp.

- Bố ạ. Nó không phải là cái mũ khốn kiếp! - Pêchya lí nhí nói một

cách thảm thiết.

- Gớm ghét! - Ông bố gầm lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.