- Xin các vị lựa lời mà nói! Dù sao cũng không nên nói to như thế.
Đừng quên rằng ở trên này có trẻ em.
Ở phía dưới, người ta im lặng, rồi một giọng mũi nói:
- Các đồng chí, chúng ta bị nghe trộm.
Sau đó có tiếng ghế mây xê dịch và người đàn bà nói:
- Ngay ở nước Thụy Sĩ tự do, chúng ta cũng bị bọn gián điệp của
chính phủ sa hoàng theo dõi, thế mà các ông còn nói đến đảng công khai.
- Này, nghe đây! - Vaxili Pêtrôvits đỏ mặt, thét lên với giọng hăm dọa.
Những cửa kính ở dưới sập lại, rõ ra ý khiêu khích.
Vaxili Pêtrôvits lúng túng làu bàu mấy tiếng: “Có quỉ biết được là thế
nào”, rồi rời sân luôn, cũng sập cửa kính lại, tỏ ý khiêu khích.
- Ba ơi! họ cũng là người Nga à? - Pavlik thì thầm hỏi - họ là những
người vô chính phủ phải không ạ?
- Đồ ngốc, họ là người xã hội dân chủ! - Pêchya nói.
- Ai hỏi anh: ...Ba ơi, sao họ lại đến được đây, hả ba?
- Đừng hỏi dớ dẩn nữa! - ông bố cáu. - Và nói chung đừng có xô vào
việc của người khác. - Ông nhìn Pêchya một cách nghiêm khắc, nói thêm.
- Vâng, nhưng họ cũng là người Nga như chúng ta phải không ạ? -
Pavlik chưa chịu thôi.
- Phải, họ cũng là người Nga như chúng ta, nhưng là dân lưu vong.
Thôi không nói chuyện ấy nữa - ông bố đáp, giọng lạnh lùng.
- Thế nào là người lưu vong? Họ chống sa hoàng phải không ạ?
- Thôi? - Ông bố quát lên.
Cuộc nói chuyện về chính trị chấm dứt ở đấy. Sau đó bố con Batsây
không hề gặp những người Nga lưu vong ở tầng dưới nữa. Có lẽ họ đã dời