KHU TRẠI TRONG THẢO NGUYÊN - Trang 211

lịch danh tiếng” của chúng ta, khi Pêchya bắt đầu miêu tả bão tuyết trong
núi, bác nói bằng giọng mũi: “bác biết”.

Tòa nhà lớn của họ nom có vẻ nhỏ bé, còn buồng thì có vẻ chật chội

và tối. Tấm vải trên giường bằng lụa Thụy Sĩ đem về làm quà cũng không
gây được ấn tượng gì. Nói chung, thời gian đầu, ở nhà ba bố con cảm thấy
hơi gò bó.

Tuy nhiên, cảm giác đó mau chóng biến mất, và mọi việc đều như cũ,

không có gì lạ, trừ có một việc: về hôm trước thì hôm sau Pavlik biến mất
một cách bí ẩn và tới khuya nó mới về nhà, đói, mệt, mặt hốc hắc, trên mặt
in rõ những vệt nước mắt đã khô.

- Trời ơi! Có chuyện gì thế? - Bác kêu lên và đập hai tay vào nhau khi

thấy đứa cháu yêu của mình nom thảm hại như thế. - Cháu biến đi đâu thế?

- Bác đừng hỏi thì hơn. - Pavlik trả lời, giọng rầu rĩ.

- Nhưng sao kia chứ?

- Cháu lên thành phố.

- Đểlàm gì?

- Ôi, bác đừng hỏi nữa.

- Cháu làm bác sợ đấy.

- Cháu đi bán đá quí.

- Đá gì? -Bác hỏi lại, lo lắng nhìn vào mặt Pavlik.

- Ngọc báu, - Pavlik nhắc lại; - cháu đem từ Thụy Sĩ về. Cháu muốn

bán đi để mua chiếc xe đạp cũ.

Cằm bác rung rung.

- Lại thế nữa ư? Rồi sao?

- Cháu đến anh em Purits ở phố Risơliơ, đến cửa hàng Fabergio ở phố

Đênibaxôpxkaia, đến hai hiệu kim hoàn ở phố Prêôbrajenuxkaia… và đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.