KHU TRẠI TRONG THẢO NGUYÊN - Trang 297

- Con ngựa này đã trả xong cái nợ đời của nó, bây giờ đến lúc nó vào

lò mổ thôi.

Quả non trên cây ngừng phát triển. Hình như nó không lớn thêm nữa,

trước bằng nào thì vẫn y nguyên như thế, không to hơn hạt đỗ. Nhưng đáng
hãi nhất là đôi chỗ nó đã bắt đầu ngả màu vàng và thậm chí bắt đầu rụng.

Gia đình Batsây tiếp tục từ sáng đến tối sới đất quanh các gốc cây,

mặc dù mọi người đã hiểu rằng việc đó vô ích.

- Bác, ba ơi, anh Petka, mau lại đây, người Ba-tư đến!

- Pavlik gọi to, luồn thoăn thoắt dưới các cành cây là thấp và tay vẫy

cái mũ rơm.

Thực ra, họ tuyệt nhiên không phải là người Ba-tư. Đó là hai gã Do-

thái to lớn mặc áo blu màu xanh dài đến đầu gối và đội mũ cao bằng da cừu
non, kéo sụp tới tận lông mày. Bọn này buôn hoa quả ở chợ, thường được
gọi là người Ba-tư, bởi vì trước đây có thời kỳ toàn bộ việc mua bán hoa
quả ở Ôđexxa nằm trong tay người Ba-tư.

Pêchya nhìn thấy hai pho tượng mặt trơ như đá, đứng bên cạnh cái

thùng chở nước đã khô cạn. Cậu bé nhìn họ, như nhìn số phận, lòng sợ hãi
và hy vọng. Ngay cả trong kỳ thi, sự hồi hộp của nó còn kém xa lúc này.

Cả gia đình Batsây đứng đó, xúm quanh hai người “Ba-tư”.

- Bà là bà chủ ở đây hẳn? - không chào hỏi, một trong hai người kia

hỏi bác Tachyana bằng một giọng trầm, sôi réo như phát ra tự đáy dạ dày -
Chúng tôi muốn xem hoa quả của bà, có thể chúng tôi sẽ mua hoa lợi còn
trên cây, nếu như còn vớt vát được chút gì.

Rồi không đợi trả lời, cả hai gã “Ba-tư” kéo nhau đi trên những lối đi

cỏ mọc rậm rì, hững hờ nhìn các hàng cây và chốc chốc lại dừng chân, đưa
tay sờ mó quả non hoặc nằm xem đất dưới gốc cây. Gia đình Batsây im
lặng đi theo họ, cố đoán xem vườn nhà mình gây cho họ cảm tưởng như thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.