KHU TRẠI TRONG THẢO NGUYÊN - Trang 301

nguyên hơi nóng phả ra như từ các lò lửa. Gió khô nóng từ nơi ấy thổi tới,
cuốn theo những đám mây bụi mù mịt. Những cây dạ hợp nở hoa ngả
nghiêng, tiếng lá rụng nghe như tiếng giấy loạt soạt. Khắp nơi cỏ xám ngả
rạp xuống. Dải biển màu nâu xám nom như một đàn cừu lông bị vấy bẩn,
nhốn nháo ở đằng chân trời, đôi lúc, khi gió lặng đi thì lại nghe thấy tiếng
ồn ào của biển, khô khan và thô cứng như thể ở một nơi nào xa xa người ta
đổ đá bằng động tác đơn điệu mỏi mệt.

Bóng những cây bám bụi nhảy nhót trong các phòng, trên tường và

trần nhà. Một ngày kỉnh khủng... Không riêng gì Pêchya, cả Vaxili
Pêtrôvits, cả bác và thậm chí cả Pavlik đều sẵn sàng thu xếp hành lý và bỏ
đi tới bất cứ nơi nào khác, miễn sao khỏi phải nhìn thấy nhau, khỏi phải
xúc phạm lẫn nhau. Tất nhiên chẳng ai bỏ đi đâu cả, chỉ đi vớ vẩn qua các
gian phòng nóng như thiêu, trên các đường cây rì rào. Họ cảm thấy mình bị
cột chặt vào mảnh đất đáng ghét này, ấy thế mà thoạt đầu họ đã tưởng đây
là thiên đường dưới trần gian.

Gần tối, một người béo lùn xuất hiện trong vườn, gã cũng đội mũ cao

bằng da cừu non, nhưng không phải màu đen, mà màu vân. Đây cũng là
một người Ba-tư, nhưng lần này là người Ba-tư thật, với bộ ria dài kiểu
phương Đông và mắt ngời lên vẻ khoái chí. Gã đảo nhanh một lượt khắp
vườn, tay chống cây gậy ngắn, rồi đứng hồi lâu cạnh bếp, chờ xem trong
nhà có ai ra hỏi gã không. Nhưng không thấy ai ra cả, gã đến cạnh nhà và
gõ gậy vào cửa sổ.

- Này, bà chủ! - thấy bác Tachyana nhìn ra, gã nói và xòe ra năm ngón

tay màu vàng nghệ, móng cáu bẩn.

- Bán toàn bộ hoa lợi lấy năm karbôvanet đi; không bán thì sau này sẽ

tiếc đấy.

- Đồ lưu manh! - bác Tachyana rít lên. - Gavrila, sao anh cứ đứng

ngây ra thế? Tống cổ hắn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.