KHU TRẠI TRONG THẢO NGUYÊN - Trang 303

XLV

BÀ GÓA VỚI ĐỨA CON

Mọi người đều chán nản đến nỗi suốt ngày không ai buồn làm việc.

Cái chết của con Tsinôpnik hóa ra không chi là điềm gở, mà có lẽ còn là sự
tiêu tan mọi hy vọng, sự khánh kiệt và diệt vong của chính gia đình.

Nỗi tuyệt vọng đè nặng trong lòng mọi người.

Sau bữa ăn trưa, gió lặng đi một chút, nhưng không khí càng ngột ngạt

hơn. Không một gợn mây trong bầu trời bụi bậm trắng bạc. Khắp chân trời
vẩn lên một màu trắng đục, như ánh phản quang giả dối của một cơn giông
rất xa xôi, luôn luôn tụ lại ở nơi nào đó, chực bùng ra nhưng không sao
bùng ra nổi. Nhưng suốt tháng gần đây, lần này không phải là lần đầu
người ta chờ một cơn giông. Lần nào người ta cũng bị lừa, khi thì nó tan
biến lúc nào không rõ trong không khí nóng hừng hực, khi thì nó lánh đi,
lẩn khuất ở đâu đó ngoài chân trời, ở giữa biển khơi, chỉ nghe vẳng lại tiếng
sấm ầm vô tích sự.

Hôm nay cũng lại thế. Cơn giông diễn ra mãi tận đâu, không ai còn tin

vào khả năng có cơn giông, mặc dù chỉ có cơn giông mới có thể cứu sống
mùa quả đang tàn lụi.

Hôm ấy, bải hoải vì đêm mất ngủ, không biết làm gì, Pêchya đi lang

thang quanh các vùng lân cận và đi mãi cho đến lúc vòng được một vòng
rộng, ra tới bờ biển. Bám vào đá và rễ cây, nó chạy trên bờ dốc cao xuống
và ngồi trên đám đá sỏi nóng hầm hập.

Sau trận bão hôm qua, biển chưa lặng hẳn, nhưng những con sóng

nặng phù sa, không còn giận dữ đập vào bờ mà nhịp nhàng tràn vào, khi rút
đi để lại trên sỏi những con sứa nhỏ và những con cá ngựa đã chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.