KHU TRẠI TRONG THẢO NGUYÊN - Trang 333

Vaxili Pêtrôvits sờ nắn cái kẹp của chiếc kính cặp mũi, mấp máy môi,

nhẩm trong óc những con tính cần thiết, rồi nói:

- Hừm... Nếu vậy thì không như ta tưởng. Nhưng dù sao cũng tốt lắm

rồi. Chẳng những ta sẽ trả hết nợ, mà còn dư ra một khoản nhất định.

Vaxili Pêtrôvits vui vẻ nhìn bà chị qua cặp kính cặp mũi.

- Chú ngây thơ quá đấy, - bà chị nói, - Chứ đừng quên rằng ta phải

chịu phí tổn vận chuyển. - Bà nhắc lại, nhấn mạnh: ta chịu phí tổn vận
chuyển!

- À phải... phí tổn vận chuyển. - Vaxili Pêtrôvits nói ấp úng. - Nhưng

như vậy thực ra là thế nào?

- Tức là chúng ta phải chuyên chở toàn bộ anh đào đến tận nơi cho họ.

- Thì đã sao nào? Có gì mắc míu! Chúng ta sẽ đưa đến họ! Xin các

ngài chi tiền cho!

- Không, nói chuyện nghiêm chỉnh với chú thực khó quá, - bà chị bực

bội nói. - Chú thử nghĩ xem, chúng ta làm thế nào đưa đến cho họ được?
Bằng cách gì? Chúng ta không có ngựa, chẳng có xe dàn, không có sọt,
cũng chẳng có bao gai, không... Chúng ta chẳng có gì hết, không có
phương tiện gì cả... Đấy là tôi chưa nói đến việc thoạt tiên phải hái quả đã,
tất nhiên nếu như chim chóc không ăn hại. Thậm chí chúng ta không có cả
thang...

- Ờ phải... - Vaxili Pêtrôvits bối rối và sau khi hỉ mũi, ông nói: -

Nhưng kể cũng lạ. Tại sao lại không tính phí tổn vận chuyển? Đáng ra phải
bảo họ rằng: các vị cần mua anh đào thì xin mời đến mà lấy.

- Thì tôi đã nói như vậy.

- Họ nói sao?

- Họ không chịu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.