KHU TRẠI TRONG THẢO NGUYÊN - Trang 359

Rạng ngày thứ ba, sáng sớm, bà chị gõ cửa buồng ông, gõ khe khẽ

nhưng khá kiên quyết:

- Vaxili Pêtrôvits, chú ra cho một lát.

Ông giật mình, bật dậy, ngồi lên:

- Chuyện gì vậy? Chị cần gì?

- Chú ra hàng hiên.

- Để làm gì?

- Có việc quan trọng.

- Xin miễn cho tôi bất cứ việc quan trọng nào.

- Không, dù sao chăng nữa tôi cũng khẩn khoản mời chú ra. Vaxilt

Pêtrôvits nhận thấy giọng nói của bà hơi khang khác, mới mẻ, nghiêm
trang.

- Thôi được, ông trả lời, giọng khàn, khàn, - tôi sẽ ra ngay.

Ông sửa lại y phục cho chỉnh tề, đi xăng đan, vỗ nước lên mặt, lấy cái

bàn chải ướt chải tóc rồi ra hàng hiên, sẵn sàng đón chờ mọi chuyện khó
chịu nhất và nhục nhã nhất. Nhưng người ông gặp không phải là viên mõ
toà viên đồn trưởng cảnh sát, viên trưởng khế hay một kẻ nào thuộc loại đó,
ông nhìn thấy một người trung niên khá mập mạp, mặc áo vét-tông vải bố,
có lẽ là một anh thợ, anh ta đang cắn một miếng đường nhỏ, uống nước trà
bằng cái đĩa đựng tách, đặt trên đầu ba ngón tay. Bộ mặt rỗ hoa của anh đỏ
bừng, mồ hồi chảy dòng dòng, và xét qua nụ cười dễ mến, thân ái của bà
chị vợ khi bà nhìn anh ta thì có thể biết anh ta là người rất tốt.

- Nào, hai anh làm quen với nhau đi, - bà chị vợ lên tiếng. - Đây là anh

Têrenti Xemônôvits Tsornôivanenkô, ở xóm Cối Xay Gần, chính anh ấy đã
cho Pêchya ở nhờ dạo nọ và giường tủ nhà ta gửi ở nhà anh ấy.

- Tôi là anh ruột của Gavrik, bạn cậu Pêchya nhà ông, - Têrenti nói và

thận trọng đặt chiếc đĩa xuống bàn, chìa bàn tay to, nặng của mình cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.