KHU TRẠI TRONG THẢO NGUYÊN - Trang 44

khi tỏ lời cám ơn các bạn trẻ đã dành cho ông cải vinh dự ấy, ông dứt khoát
từ chối không nhận đến thuyết trình ở nhóm sinh viên xã hội dân chủ, ông
tuyên bố rằng trước nay chưa bao giờ ông tham gia đảng phái nào cả, sau
này cũng thế, và ông cho rằng biến cái chết của Tônxtôi thành vấn đề chính
trị là bất kính đối với vong linh nhà văn vĩ đại, bởi vì ai nấy đều biết bản
thân Tônxtôi phủ nhận tất cả các đảng phái chính trị và nói chung Tônxtôi
không thừa nhận một đường lối chính trị nào cả.

- Vậy thì mong ông thứ lỗi, - cô nữ sinh nối giọng khô khan: - Chúng

tôi hoàn toàn thất vọng về ông... Chúng ta rời khỏi nơi này thôi, các bạn.

Thế là những người trẻ tuổi ấy đường hoàng bỏ đi, để lại mùi thuốc lá

Axmôlốp Và những vết chân ướt trên cầu thang.

- Lạ thật! -Vaxili Pêtrôvits vừa nói vừa đi đi lại lại trong phòng ăn và

lau kính bằng lớp vài lót của chiếc vét tông mặc ở nhà. - Lạ lùng thật, ở chỗ
nào người ta cũng tìm được cớ để hoạt động chính trị!

- Tôi đã nói trước với chú rồi cơ mà, - bác nói, - Tôi e rằng chuyện này

rồi sẽ đưa đến những hậu quả hết sức rầy rà.

Bà bác đoán đúng, mặc dù sự việc xảy ra không nhanh như bà tưởng.

Sau đó ít nhất một tháng, những chuyện rầy rà mới bắt đầu xảy đến. Thực
ra từ trước đấy nhiều, căn cứ vào những dấu hiệu khác nhau, có thể nhận ra
nguy cơ đang đến gần. Nhưng những dấu hiệu ấy nhỏ nhặt quá, thành thử
trong gia đình Batsây, chẳng ai bận tâm đến.

- Ba ơi, “Đỏ” là cái gì hở ba? - Có lần Pavlik hỏi trong bữa ăn trưa, nó

bao giờ cũng hỏi bất ngờ và nó ngước cặp mắt ngây thơ long lanh lên nhìn
bố.

- Oái oăm gớm! - ông Vaxili Pêtrôvits nói, lúc ấy ông đang vui vẻ -

một câu hỏi khá kỳ lạ. Bố cho rằng đỏ là không xanh, không vàng, không
nâu... Hừ, và vân vân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.