KHU TRẠI TRONG THẢO NGUYÊN - Trang 49

Hẳn là sự kích động ấy không dính dáng gì đến cá nhân nó, bởi vì chẳng ai
để ý rằng nó đã về.

Bát đĩa vẫn còn nguyên trên bàn. Bố bước nhanh thoăn thoắt từ phòng

này sang phòng khác, tiếng giày da ken két, hai vạt áo rơ-đanh-gôt bay
phần phật. Mặt ông lốm đốm những vệt trắng và hồng.

- Thì tôi đã bảo mà, tôi đã bảo mà... - bác vừa nói vừa xoay người từ

phía này sang phía khác trên chiếc ghế đẩu đặt trước cây dương cầm với
những giá nến bằng đồng bạch dính đầy sáp,

Còn Pêchya hà hơi vào kính cửa sổ, lấy ngón tay miết ken két lên

kính, viết những chữ: “Thưa ngài, thưa ngài...”

Thì ra người chạy giấy đến nhà lúc nãy không phải là người của nhà

trường mà là của văn phòng quan đốc học tỉnh. Người đó mang giấy đến
mời ông văn giai thất phẩm Batsây ngày mai lên văn phòng vào giờ tiếp
khách “để trình bày rõ thêm về bài diễn văn chưa được cấp trên cho phép
mà ông đã đọc trước học sinh nhân cái chết của nhà văn bá tước Tônxtôi.”

Hôm sau, đi gặp ông đốc học về, Vaxili Pêtrôvits cứ mặc nguyên cả áo

rơ-đanh-gốt sang trọng, gieo mình xuống chiếc ghế đu và hai tay chắp ra
sau gáy. Vừa thoáng nhìn cái trán cao của bố trắng bệch ra vì tức giận và
hàm dưới run run, Pêchya hiểu ngay rằng có chuyện gì ghê gớm lắm đã xảy
ra. Lưng ngả vào thành ghế, các đốt ngón tay bệch ra, Vaxili Pêtrôvits đu
đưa chiếc ghế, mũi giày xiết xuống sàn ken két.

- Vaxili Pêtrôvits, vì lòng yêu chúa, hãy cho chúng tôi biết có chuyện

gì xảy ra thế? - Cuối cùng bác hỏi, đôi mắt đôn hậu của bà trợn tròn lên,
đầy vẻ kinh hãi.

- Tôi van chị, hãy để cho tôi yên! - ông bố thốt lên một cách khó nhọc

và hàm dưới càng rung mạnh hơn.

Cái kính kẹp tuột khỏi mũi, và Pêchya nhìn thấy hai vết lõm màu san

hô trên sống mũi bố, vì thế vẻ mặt bố nó càng đau khổ tuyệt vọng hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.