KHU TRẠI TRONG THẢO NGUYÊN - Trang 50

Thằng bé nhớ ra rằng bố nó cũng đã từng có vẻ mặt y như thế hồi mẹ nó
mất và nằm trong chiếc quan tài trắng, dưới lớp lan dạ hương, hồi ấy bố
cũng ngồi trong chiếc ghế này, đu đưa một cách hững hờ, hai tay bắt ra sau
gáy, mắt đỏ ngầu long lanh giọt lệ, Pêchya xán đến gần, nép vào người bố
và dang tay ra ôm lấy vai bố, đội vai lốm đốm những hạt bụi gầu.

- Ba ơi, không nên thế, ba ạ! - nó nói giọng âu yếm.

Nhưng bố nó vùng đứng dậy và vung hai tay lên trời mạnh đến nỗi

nhưng chiếc măng-set hồ bột văng hẳn ra.

- Giêsuma, lạy chúa tôi, hãy để tội yên! - bố thét lên, giọng đau khổ và

đâm bổ vào căn phòng, vừa là phòng làm việc vừa là phòng ngủ của ông
cùng các con.

Ở đấy, ông cởi áo, tháo giầy, rồi vật người xuống giường, nằm đè lên

trên cái chăn và quay mặt vào tường.

Nhưng khi Pêchya nhìn thấy đôi chân co quắp mang bít tất trắng của

bố và cái khóa kim loại màu xanh trên chiếc áo gi-lê dăn dúm sau lưng thì
nó không thể cầm lòng được nữa và òa khóc, đưa tay áo bờ-lu-dông lên lau
mắt.

Cái gì đã xảy ra với ông Vaxili Pêtrôvits ở văn phòng đốc học? Sau

này mới rõ câu chuyện là thế này. Thoạt tiện Vaxili Pêtrôvits ngồi chờ rất
lâu, và cảm thấy hết sức khó chịu: trong căn phòng khách lạnh lẽo, sang
trọng theo kiểu công sở, chỉ có một mình ông ngồi trên chiếc ghế thiếp
vàng trông như những chiếc ghế thường ở các phòng nghỉ giải lao của nhà
hát hay viện bảo tàng. Sau đó một viên chức trực nhật mặc bộ chế phục
bảnh bao của nhân viên bộ giáo dục nhân dân bước vào, bóng của y in
xuống mặt sàn rõ nét từ chận đến đầu. Y mời Vaxili Pêtrôvits vào phòng
quan trên.

Ông đốc học ngồi sau cái bàn viết đồ sộ. Ông ta gù, và như phần lớn

những người gù, tầm vóc ông ta rất nhỏ, thành thử giữa hai giá nến bằng
đồng màu đá không tước, phía trên bộ đồ dùng văn phòng cồng kềnh màu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.