KHU TRẠI TRONG THẢO NGUYÊN - Trang 62

xắn như quả anh đào có một nốt ruồi. Cả hai người này đều có vẻ hạnh
phúc tột độ, những chiếc nhẫn cưới mới tính bằng vàng mười trên tay đeo
nhẫn của họ sáng lóe, người họ tỏa ra mùi xà phòng thơm, mùi kem xoa
mặt, mùi Briôlin, mùi sáp chải tóc, mùi nước hoa Brôcsrô thơm nức và một
mùi thơm gì nữa mà Pêchya cho ràng đó là mùi thơm đặc biệt “của những
cặp vợ chồng mới cưới”, khiến cho căn nhà của Batsâỵ với lớp giấy bồi
tường cũ kỹ và sàn ván mòn nhẵn lập tức trở nên chật hẹp, nghèo nàn và tối
tăm.

Trong lúc cặp vợ chồng trẻ dắt nhau đi xem các phòng người chồng

luôn luôn khoác tay vợ, như sợ chị ta chạy đi đâu mất; còn chị vợ áp sát
vào chồng, sợ hãi ngó quanh và lớn tiếng kêu lên như hát:

- Anh thân yêu, đây là cái xavai! Đây đúng là một cái xavai thực sự!

Nồng nặc mùi bếp núc! Không, không được, căn phòng này hoàn toàn
không hợp với chúng ta!

Thế là họ vội vã bỏ đi, những chiếc đinh thúc ngựa nhỏ nhắn bằng bạc

ở gót giày viên bác sĩ quân y phát ra tiếng lanh canh nhẹ nhàng, còn người
vợ trẻ thì vén váy lên ra ý kinh tởm và thận trọng bước từng bước một, như
sợ làm bẩn mất đôi giầy xỉnh xẻo mới tinh của mình. Mãi đến lúc cửa ra
vào sập đánh ầm một tiếng ở dưới nhà, Pêchya mới hiểu rằng cái danh từ
ngoại quốc đầy bí ẩn “Xavai” kia không có nghĩa gì khác mà đích thị là
“cái nhà chứa đồ”

(

15

)

, lúc ấy nó tủi hổ đến nỗi xuýt òa khóc. Và sau đó hồi

lâu, hai tai bác vẫn đỏ nhừ.

Chẳng có ai đến hỏi thuê phòng nữa. Do đó, mọi dự định của bác thế

là sụp đổ. Cái bóng ma nghèo túng lại hiện lên ám ảnh gia đình Batsây. Hy
vọng nhường chỗ cho sự thất vọng. Chẳng biết tình cảnh ấy sẽ đi đến đâu,
nếu như không có một nguồn cứu trợ đến với gia đình ấy trong một ngày
đẹp trời kia, mà bao giờ cũng vậy, nó đến hoàn toàn bất ngờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.