KHU VƯỜN GIỮA HAI KHUNG CỬA SỔ - Trang 40

Sau khi hết lời cảm kích người phụ nữ, Tú và Nhi được mời vào nhà. Tú

bước từng bước chân chậm rãi, vì Tú cũng không ngờ rằng mình lại có thể
nhìn lại căn nhà cũ một lần nữa. Cái sân ở ngoài được vẽ đầy những hình
ảnh các con vật đủ màu sắc bằng phấn, cho thấy căn nhà này có trẻ em. Nó
làm Tú nhớ lại những ngày Tú và anh hai thường hay vẽ những ô vuông để
chơi lò cò. Tiếng chó sủa cắt ngang kí ức của Tú. Người phụ nữ vội chạy lại
ẵm chú chó lên và ra hiệu cho cả hai bước vào nhà. Và khi đã bước vào bên
trong, Tú chỉ cảm thấy hụt hẫng.

Căn nhà đã hoàn toàn khác. Bức tường trắng ngày trước nay đã không

còn, thay vào đó là một màu xanh lợt. Cái cầu thang dẫn lên lầu ở bên trái
nay đã được đưa sát ra phía sau hơn. Nhà bếp cũng nhỏ hơn hồi đó. Cái cửa
kiếng bây giờ cũng đã bị một chiếc tủ che lại.

"Nhà cô làm nhỏ cái bếp một chút cho mấy đứa nhỏ có nhiều không gian

hơn để chơi." Người phụ nữ giải thích. "Phòng trên lầu từ khi có đứa út
cũng đã sửa lại."

Đó là lúc Tú nhận ra rằng đây thực sự đã không còn là nhà của mình

nữa. Nơi này đã không còn là nhà kể từ khi ba mất.

Vào lại trong xe, Tú chỉ biết im lặng và thở dài.

"Xin lỗi Tú nha. Đáng lẽ em không nên cố nài Tú đi vào. Bây giờ nhìn

Tú cứ như con mèo con lạc mẹ buồn hiu hắt."

Giọng điệu của Nhi làm Tú bật cười.

"Biết ngay nói đến mèo con là Tú sẽ cười mà." Nhi nói tự hào.

"Thật ra Tú nghĩ đó là những gì Tú cần. Tú cần một lý do nào đó để có

thể đóng cánh cửa này lại, và bây giờ Tú đã có rồi. Nó đã không còn là nhà
nữa và Tú biết mình nên chấp nhận việc đó."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.