KHU VƯỜN NGÔN TỪ - Trang 101

“Liệu ngày mai trời có mưa không?” Yukino nghĩ mà như đang thầm

cầu nguyện.

Khi nhắm mắt lại, cô tưởng chừng vẫn nghe thấy tiếng mưa rơi. Muôn

vàn hạt mưa đang gõ lanh canh xuống mái hiên nơi khu vườn kiểu Nhật.

Tách, tí tách, tách, tách, lộp bộp, tách.

Âm thanh chẳng có phách nhịp đó hòa cùng tiếng quạ kêu đằng xa,

tiếng ríu rít vui tai của chim rừng và tiếng mặt đất đang hút lấy từng hạt
nước. Hôm nay, lẫn trong tất cả những âm thanh đó là nhịp thở đều đều.

Khi tiếng thở khe khẽ ấy chạm đến tai cô, Yukino rời mắt khỏi quyển

sách và ngẩng lên, cô nhận ra cậu thiếu niên đang ngủ.

Cô thậm chí chưa biết tên cậu, mới nhìn thấy cậu trong mỗi bộ đồng

phục học sinh và cũng chỉ gặp nhau vào những sáng trời mưa. Cậu vừa hí
hoáy vẽ trong vở kia mà. Có lẽ bị thiếu ngủ chăng, thức muộn để học hay là
để làm giày? Đầu cậu ngả vào chiếc cột chống bên cạnh, ngực khẽ phập
phồng theo từng nhịp thở. Lần đầu tiên Yukino nhận ra cậu có hàng lông mi
khá dài, làn da bóng lên dưới ánh sáng, phần miệng và cằm nhẵn nhụi sạch
sẽ, môi he hé mở. Đôi tai lộ hẳn ra, đẹp như tạc. Trẻ quá! Yukino thầm vui
vì được ngắm nhìn cậu thỏa thích dưới mái hiên bé nhỏ này, khi chỉ có hai
người ngồi đây.

Đưa mắt xuống cổ cậu bé, Yukino nhớ lại và cảm thấy hơi xấu hổ. Cậu

đã ăn béng món trứng rán tệ hại của cô. Do đập quả trứng quá vụng về rồi
lại không thể lọc hết vụn vỏ ra được, cuối cùng vỏ trứng vẫn sót lại trong đó.
Một món ăn xấu xí và dở òm. Nhưng hay hay! Nhớ lại, cô nhoẻn miệng
cười. Thực ra, cô đã rất vui. Lâu lắm rồi cô mới tự nhiên thoải mái đến thế.

Vậy thì chúng ta đổi đồ ăn nhé!

Tự làm tự chịu đi.

Chị vụng đến kinh ngạc luôn

Em đang cố biến chị thành đứa ngốc đấy à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.