KHU VƯỜN NGÔN TỪ - Trang 21

khoác dài cổ đứng, anh kinh ngạc nhìn Takao, thở hắt ra một câu cộc lốc
“Về rồi đây!”, gấp ô lại và cởi giày da. Những bông tuyết rơi lả tả từ ô
xuống ngay trước mặt Takao. Dựa người vào tường, mắt cụp xuống, Takao
buột ra một tiếng “Ừ” không rõ. Những câu chào đơn giản như “Anh về rồi
à, sao hôm nay sớm thế!”, bình thường cậu có thể dễ dàng nói ra, nhưng
hôm nay thì không thể bật được thành lời.

“Vẫn làm mấy trò này sao?” anh trai ném xuống một câu hỏi hờ hững,

bấy giờ Takao đã đánh giày xong và khép tủ lại. Anh trai đã cởi đồ tây, mặc
áo chui đầu, tay cầm lon bia, lãnh đạm nhìn Takao vẫn ngồi chỗ bậc thềm.
Takao có cảm giác mình như người ngoài bước nhầm vào nhà ai, lầm bầm
đáp:

“Chẳng có gì… Thấy thì làm thôi.”

“Buồn nôn quá đấy!”

Nghe vậy, Takao thấy lòng trỗi lên cơn thôi thúc muốn được ngoạc

miệng ra mà rủa xả, nhưng rủa ai, rủa cái gì đây, cậu chẳng biết, đành nuốt
xuống cả lời nói của anh lẫn cảm xúc của mình. Anh trai đi khuất vào phòng
khách, giống Miho lúc vóc dáng bé nhỏ ấy mờ dần bên kia cửa soát vé, và
giống hình ảnh bố lúc lìa bỏ ngôi nhà. Tất cả đều trở nên xa lạ.

“Sao lại có thể thiển cận thế…”

Từ một ngóc ngách nào đó trong trí u mê của mình, Takao nghe thấy

những câu cãi vã đứt đoạn vọng lại.

“Mẹ chỉ đang cố chạy trốn vì thấy phiền phức… Nó vẫn còn là trẻ

con.”

“Nhưng mẹ…”

“Đến con, con cũng muốn khóc đấy!”

Lách cách. Ai đó sải những bước dài trên sàn, tiếp đó “sầm” một tiếng,

cửa bị kéo ra rồi sập lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.