KHU VƯỜN NGÔN TỪ - Trang 216

nói, những điều cậu cho rằng cần phải nói.

“Quả nhiên, em vẫn rất ghét chị.”

Những hạt mưa hắt vào mặt cậu. Đôi mắt Yukino nhìn lại đầy đau khổ.

Còn mang bộ mặt như vậy nữa, Takao nghĩ, mình thực sự ghét con người
này.

“Ngay từ đầu chị đã là kiểu người em ghét rồi, chẳng hiểu tại sao. Sáng

sớm đã vào công viên nốc bia, xong vô duyên vô cớ vứt cho em một bài
tanka.”

Takao nói hết tất cả những gì mà người phụ nữ mang theo cơn mưa này

đã khiến cậu phải nếm trải suốt thời gian qua. Tất cả những bối rối, hoang
mang, ghen tức, ngưỡng mộ, ao ước, cầu nguyện, hy vọng và tuyệt vọng,
những cảm xúc đó dần chuyển thành cơn giận. Cậu không thể ngăn lời nói
tuôn ra nữa.

“Chị chẳng bao giờ nói về bản thân mình, toàn đi hỏi chuyện của em

thôi… Chị biết em là học sinh cơ mà. Làm thế thật không công bằng!”

Ghét! Cậu ghét người phụ nữ này! Lúc nào cũng mang bộ mặt như thể

mình bị tổn thương, đến tận lúc này vẫn cứ mang cái vẻ mếu máo đó. Cậu
căm ghét như thế.

“Nếu biết chị là giáo viên, em đã không bao giờ nói về những đôi giày.

Vì đằng nào cũng bị nghĩ rằng giấc mơ đó chẳng bao giờ thành hiện thực,
chẳng bao giờ em làm được. Phải không? Tại sao chị không bao giờ nói
thẳng ra?! Chị đã nghĩ rằng chỉ cần đãi bôi cho qua với câu chuyện của bọn
trẻ con là xong chứ gì?”

Ghét! Cậu ghét bản thân mình vì cứ hét lên những điều này như một

thằng nhóc con!

“Mọi thứ về em… Ngay từ đầu chị đã biết, em ngưỡng mộ điều gì, biết

rằng em sẽ chẳng thể nào với tới được, biết rằng giấc mơ của em sẽ không
thể thành hiện thực!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.