KHÚC LAN CAN GÃY - Trang 55

Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh

Khúc Lan Can Gãy

Chương 3

Màn kịch mỗi đầu tháng đang tái diễn ở dưới sân trường. Lớp vắng hoe vì
nhiều người chưa đóng học phí bị chận lại phía dưới. Những học sinh khác
cũng không ngồi lại trong lớp vì giờ cô Nga vẫn chưa có ai dạy thế. Đương
nhiên chúng tôi được nghỉ giờ Anh văn vô hạn định.

Tôi không có gì để làm, không có bài để học. Buổi sáng đến lớp bằng một
tâm trí rỗng tuếch. Sáng nay ra cửa mẹ tôi vẫn hỏi tôi như đã thường hỏi:

- Học có vui không Nghiêm?

Tôi cười, gật đầu. Khi em tôi chở tôi vọt đi, tôi thấy mẹ nhìn theo. Tự nhiên
tôi thấy mình có phước hơn Đồng rất nhiều.

Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa lớp. Những tia nắng nhảy nhót trên lối đi.
Gió lay động ngọn cây vút cao lên khỏi lan can. Bỗng dưng tôi thèm ra
ngoài đó. Từ lúc trở lại ngôi trường này, mặc nhiên tôi chịu cho mình ngồi
yên trong bốn bức tường của lớp học. Một phần… vì đôi chân. Một phần,
có lẽ là vì tôi đã lớn?
Không còn ham chạy nhảy nữa, tôi thích ngồi một chỗ. Nhưng lúc này đây,
làm một kẻ rảnh rỗi, nắng và gió ngoài kia bỗng có một sức lôi cuốn đối
với tôi. Tôi vói lấy chiếc nạng, rồi đứng lên. Phải ra ngoài đó một chút. Ý
tưởng này làm tôi bùi ngùi nhớ lại thời gian tôi nằm tại bệnh viện. Buổi
sáng thức dậy nghe chim đến hót ở ngọn cây trước cửa sổ, tôi ao ước “Phải
ra ngoài một chút”, nhưng nhìn xuống chân còn băng trắng toát, nghe nhớ
khúc chân bạc phước của mình mà muốn khóc như trẻ thơ.

Tôi đi nạng ra đứng ngoài hành lang. Trong một phút giây bỗng quên hết
hiện tại. Tôi nghe như quanh tôi có bọn Đạm, Thăng, Hưng, Tuấn… Chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.