KHÚC LAN CAN GÃY - Trang 68

Tôi gật đầu. Đồng đỡ tay tôi để tôi ngồi phía sau yên xe. Chiếc nạng được
đặt theo chiều dọc của thân xe Yamaha. Tôi còn nói thêm:

- Nhà hắn nghèo… Hắn phải đi bán báo để có tiền đi học.
Tôi lại nói dối nữa rồi! Tôi thở dài, nghe mắc cỡ cho mình và mắc cỡ dùm
cho Phát. Đầu tôi choáng váng trong tiếng rồ xe của Đồng.


***


Tôi đốt một điếu thuốc, nhưng không hút, tôi để nơi gạt tàn thuốc, và nhìn
những sợi khói mỏng quyện bay trước mắt. Điếu thuốc cháy đến một phần
ba vẫn chưa rơi tro xuống. Tôi nhìn, và ngạc nhiên tự hỏi tại sao lại không
hút. Thuốc lá đối với tôi đâu có lạ gì. Bốn năm đi lính, bốn năm sống trong
rừng núi, thuốc lá đối với tôi là một cái gì thân thiết ghê gớm. Chúng tôi
hút bất cứ thứ thuốc lá nào, từ thứ sang nhất đến thứ rẻ tiền nhất. Mười mấy
đứa chia nhau một gói thuốc. Hai đứa còn hút chung một điếu nữa là! Tôi
nhớ như in một đêm trời tối như mực, tôi và Đạm nằm dưới hầm. Chỉ còn
nửa điếu thuốc, tôi và Đạm thay nhau hút cho ấm. Đến khi tôi hít hơi cuối
cùng và đưa cho Đạm, ngón tay hắn to nên không cầm được mẩu thuốc
ngắn ngủn. Tôi cười, và phải cầm mẩu thuốc đưa lên môi hắn. Hắn hút
chung với tôi điếu thuốc đó là cuối cùng. Đêm ấy tiểu đội hắn đi kích. Sáng
sớm hôm sau chỉ còn hai người trở về sau khi đã cắm được lá cờ trên đỉnh
đồi: một ông trung sĩ già và một anh lính mới. Còn Đạm đã chết trên đồi
cùng với những chiến hữu khác. Tôi ngẩn ngơ, không khóc được, nhưng
hai mắt mịt mờ như che sương.

Đạm đã về một mảnh trời lạ. Tôi ở lại sống nốt quãng đời của thằng con
trai. Gặp Thăng ở một mặt trận khác, khi đơn vị tôi đến đó trợ lực, rồi tôi
lại vội vã bỏ Thăng, mặc một mình hắn gian khổ ở đó. Tôi bắt đầu một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.