KHÚC LAN CAN GÃY - Trang 73

hộ việc làm đó. Còn nhìn thầy Đán làm việc đó tôi cảm thấy xót xa. Vì thầy
là thầy tôi. Thầy lẽ ra giờ này phải đang ngồi trong phòng, soạn bài cho lớp
ngày mai, ngày mốt và cả niên học này. Tôi hiểu ra lý do nào mà những bài
giảng của thầy khô khan, nhạt nhẽo và không có một chút thú vị. Tôi hoang
mang quá! Một cậu học trò chạy “xe ôm” để giúp cha, nuôi em và tự đóng
tiền học là một việc rất hay, tượng trưng cho chí tự lập và hứa hẹn một
tương lai tốt. Còn một vị giáo sư phải chạy “xe ôm” là một điều chua xót, là
đến lúc phải xét lại giá trị câu “Dân hữu tứ, sĩ vi chi tiên” của ông Nguyễn
Công Trứ lỗi lạc thời xưa rồi.


***

Tôi thở dài, hỏi Đồng:

- Đồng nghĩ sao?

- Em không nghĩ sao hết. Hèn gì… Em thấy tội nghiệp thầy Đán, tội
nghiệp hơn là đã tội nghiệp cho em.

- Đêm hôm qua đến lượt tôi ray rứt, không học bài, không soạn bài
của
thầy Trần. Tôi nghĩ đến nát cả óc về chuyện của từng người trong lớp này.

- Không giải quyết được gì đâu. Mình cũng như họ.

Tôi ngước mặt nhìn lên chiếc quạt máy đang quay lừ đừ trên trần, lẩm bẩm:

- Có những người thừa khả năng sửa đổi tình trạng này đôi chút, đó là
ban giám đốc. Nhưng chính họ lại bết nhất. Ông Giám thị hò hét cho có lệ.
Ông Giám học thì chỉ đợi đến đầu tháng để soát biên lai, và chọn giáo sư
một cách bừa bãi. Còn ông Hiệu trưởng, tôi chẳng hề trông thấy ông bây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.