KHÚC LAN CAN GÃY - Trang 82

- Nếu em chỉ có một mình, em sống cho em, thì em sẽ đi học như anh
muốn. Nhưng anh Nghiêm cũng biết rồi, em còn một đàn em nữa. Con
Liên, tội nghiệp, nó đã nghỉ học để đi bán khoai, bắp. Còn mấy đứa em sau,
em vẫn phải cho chúng đi học. Ba em làm phu chỉ đủ tiền mua gạo. Chỉ có
chiếc Yamaha giúp em chạy thêm đóng tiền học phí cho em và bốn đứa kia.
Em nhận sự giúp đỡ của anh, em tiếp tục học để lũ em phải nghỉ học sao?
Như thế em ích kỷ quá! Có gì cùng chịu cả nhà. Em không muốn tự dành
một đặc ân.

Đồng thốt lên một câu cứng ngắc:

- Thà em đi lính…
Tôi choáng váng. Tôi nghe giọng mình sũng ướt:

- Đồng hãy nhìn tôi nè. Tôi không phủ nhận rằng thời chiến tranh ai
cũng phải đi lính. Có người đi sớm, có người đi muộn. Kẻ trốn tránh là hèn.
Nhưng tôi vì sống cả thời thơ ấu ở ruộng làng, chạy loạn liên miên nên tôi
trễ mấy năm học. Tôi đi sớm là phải. Tôi không than phiền gì hết. Ai cũng
có một món nợ phải trả. Nhưng Đồng, Đồng đang có cả một tương lai,
đừng bắt chước tôi. Đồng phải học, phải thi đậu, Đồng phải tiến đúng với
tài năng xứng đáng của Đồng.

Đồng thở dài:

- Anh nói rất đúng. Nhưng chuyện của anh nói, toàn là chuyện tương
lai. Em chỉ biết nhìn hiện tại, vì nó thực tế lắm. Hiện tại là cả nhà em đói.
Xe của em mất rồi. Đôi chân em kể như cũng mất. Mất cả nồi cơm. Mất cả
những tấm biên lai học phí. Anh Nghiêm hiểu em không?

- Đồng!...

- Anh đừng bận trí đến em. Anh tiếp tục học đi. Anh không có gì ràng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.