KHÚC QUANH CỦA DÒNG SÔNG - Trang 136

Kể từ ngày đó tám năm đã trôi qua. Điều anh nói sẽ xảy ra giờ đã xảy

ra. Gia đình anh đã mất mát nhiều, họ đã mất đi ngôi nhà, họ (những người
đã thêm tên thị trấn bên bờ biển vào họ của mình) đã phân tán, cũng như
gia đình tôi. Giờ đây, khi anh đến cửa hiệu của tôi, dường như khoảng cách
giữa chúng tôi vẫn giữ nguyên như vậy.

Có hình dáng London trong quần áo, chiếc áo phông sọc anh mặc,

cách anh để tóc, đôi giày của anh (màu máu bò, mảnh nhưng chắc chắn, hơi
bó vào ở đầu ngón chân). Và tôi đang ở trong cửa hiệu của mình, với con
đường bụi đỏ và quảng trường chợ bên ngoài. Tôi đã đợi lâu lắm, đã chịu
đựng lâu lắm, đã thay đổI với anh tôi chẳng hề thay đổi gì hết cả.

Cho đến lúc đó tôi vẫn ngồi. Khi đứng dậy tôi cảm thấy nhói lên nỗi

sợ. dường như anh xuất hiện để mang lại tin xấu cho tôi . Và tất cả những
gì tôi nói ra được là "Điều gì đã đưa anh đến nơi hẻo lánh này?"

Anh nói "Tôi không thể nói được. Anh vẫn ở đó thôi".

"Thế nào là vẫn ở đó?"

"Nơi những điều lớn lao xảy đến. Dù sao tôi cũng không thể ở đây

được."

đó là một sự giảm nhẹ. Chí ít anh cũng không lại ra lệnh cho tôi,

không nói cho tôi biết phải đi đâu.

Metty trong lúc đó vẫn cười với Indar và lắc đầu từ bên này sang bên

nọ, nói "Indar! Indar!" Và chính Metty là người nhớ ra nhiệm vụ chủ nhà
của chúng tôi. Nó nói "Cậu có muốn một tách cà phê không, indar?" Như
thể chúng tôi đang từng ở bờ biển, trong cửa hiệu gia đình, và anh vừa
bước xuống đến gian hàng Noor và mang lại vài cái cốc đồng thứ cà phê
ngọt và sền sệt trên một cái khay đồng nặng. không đâu cà phê giống như ở
đây: chỉ có Nescafé, sản xuất ở Côte d'Ivoire và được pha trong những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.