KHÚC QUANH CỦA DÒNG SÔNG - Trang 140

Cuộc trò chuyện vẫn hoàn toàn là độc thoại. Anh biết mọi điều về tôi,

tôi không biết gì về cuộc sống gần đây của anh. Khi lần đầu tiên tới thị trấn
tôi đã nhận ra phần lớn cuộc trò chuyện của người ở đây đều nhằm để trả
lời những câu hỏi về chính họ, họ hiếm khi hỏi bạn về bạn, họ lơ lửng quá
lâu. Tôi không muốn Indar cũng cảm thấy thế về tôi. Và tôi thực sự muốn
biết về anh. Thế nên, hơi rụt rè một chút, tôi bắt đầu hỏi anh.

Anh nói anh đã ở thị trấn được vài ngày và sẽ ở lại vài tháng. Anh đến

bằng tàu thuỷ à? Anh nói "Anh điên sao? Chết gí với bọn người châu Phi
của dòng sông suốt bảy ngày ư? Tôi đi bằng máy bay chứ".

Metty nói "Tôi không thể đi mọi nơi bằng tàu thuỷ. Họ nói là kinh

khủng lắm. Và thậm chí còn tệ hơn nếu đi thuyền, với nhà xí và mọi người
nấu nướng cùng với ăn uống khắp nơi. Thật là kinh khủng, kinh khủng, họ
nói với tôi như thế."

Tôi hỏi Indar anh sẽ ở đâu, tôi nghĩ rằng tôi nên đề nghị anh đến nhà

tôi ở. Liệu anh có ở chỗ Van der Meyden không?

Đó là câu hỏi anh đợi được hỏi. Anh nói bằng giọng nhẹ nhàng không

cần nhấn mạnh "Tôi ở khu nhà nước. Tôi có một ngôi nhà ở đó. Tôi là
khách của chính phủ".

Và Metty xử sự bùng phát hơn tôi. Metty vỗ mạnh xuống bàn và nói

"Indar!"

Tôi nói "Người Đàn Ông Vĩ Đại mời anh à?"

Anh bắt đầu hạ thấp mức độ "Không hoàn toàn. Tôi có hãng riêng. Tôi

đến dạy một học kỳ ở trường bách khoa. Anh có biết trường đó không?"

"Tôi biết một người ở đó. Một sinh viên".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.