KHÚC QUANH CỦA DÒNG SÔNG - Trang 163

Raymond nói "Tôi thích ông ấy".

Yvette nói "Ông ấy đến ăn trưa. Ngay khi Raymond rời khỏi bàn, ông

ấy đã quên mọi thứ về Bapende và nói với tôi "Bà có muốn đi dạo với tôi
không? Đúng thế đấy. Một phút sau Raymond quay trở vào".

Raymond mỉm cười.

Indar nói "Tôi đã nói với Salim, Raymond ạ, rằng ông là tác giả duy

nhất mà Tổng thống đọc."

Raymond nói "Tôi không nghĩ hồi ấy ông ấy bỏ nhiều thời gian để đọc

đâu".

Người thanh niên đứng bên cạnh cô gái nói "Ông đã gặp ông ấy như

thế nào?"

"Đó là một chuyện vừa đơn giản vừa đặc biệt" Raymond nói "Nhưng

tôi không nghĩ lúc này chúng ta có đủ thời gian" ông nhìn Yvette.

Cô nói "Em không nghĩ mọi người chịu đợi đến lúc khác đâu".

"Đã lâu rồi" Raymond thong thả. "Thời thuộc địa ấy. Tôi dạy học tại

một trường trung học tại thủ đô. Tôi dạy sử. Nhưng dĩ nhiên thời ấy không
hề có chuyện trừng phạt. Có kiểm duyệt mà người ta làm ra vẻ không tồn
tại, dù có đạo luật nổi tiếng năm 1922. Và dĩ nhiên thời đó châu Phi không
phải thuộc dân. Nhưng tôi không bao giờ làm ra vẻ bí mật về điều tôi đã
cảm thấy hoặc về vị trí của tôi, tôi cho rằng từ đó phải được nói ra. Một
hôm tại trường tôi được cho biết là một phụ nữ châu Phi già muốn gặp tôi.
Một người hầu châu Phi đến báo tin cho tôi, anh ta không mấy ấn tượng với
người khách đó.

"Tôi bảo anh ta dẫn bà ta vào. Bà đứng tuổi chứ chưa hẳn đã già. Bà

làm phục vụ tại khách sạn lớn của thủ đô, và bà ta đến nói với tôi về con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.