KHÚC QUANH CỦA DÒNG SÔNG - Trang 204

Tôi nói "Có một người ở trường trung học đã từng sống chỉ bằng bánh

mật thôi".

Ferdinand nói "Chính vì vậy chúng tôi hun khói mọi thứ lên. Một khi

mà không đập vỡ vỏ bánh thì để được lâu lắm".

"Nhưng tình trạng thực phẩm ở nơi này thật là thảm hại" Indar nói.

"Mọi thứ trong các cửa hiệu đều là đồ nhập và đắt quá. Và ngoài chợ, ngoài
những thứ sâu bọ và những thứ người ta bắt được, chỉ có thể tìm được vài
thứ vớ vẩn khác thôi. Rồi thì người ta đổ dồn đến. Làm thế nào để thoát ra
đây? Cần có toàn bộ cây bụi này, toàn bộ cơn mưa này. Và rồi có thể có nạn
đói trong thị trấn".

Khoang trở nên đông người hơn trước. Một người đàn ông béo lùn đi

chân đất đến giới thiệu mình là người phục vụ của cabine de luxe, và theo
anh ta là người quản lý tàu, với một cái khăn vắt trên vai và tay cầm khăn
trải bàn. Người quản lý đuổi người phục vụ đi, trải khăn bàn lên bàn – một
cái khăn cổ thật đáng yêu, nhưng đã bị giặt là đến mòn cả ra. Rồi anh ta nói
với Yvette

"Tôi thấy rằng ông đây đã mang theo đồ ăn và đồ uống riêng của

mình. Nhưng không cần thế đâu, thưa bà. Chúng tôi vẫn theo những quy
định cũ, nước của chúng tôi được lọc kỹ. Bản thân tôi từng làm việc trên
những con tàu chở hàng đi biển và từng đến nhiều nước trên thế giới. Giờ
thì tôi già rồi và làm việc ở con tàu châu Phi này. Nhưng tôi đã quen với
người da trắng và biết cách thức của họ. Ông đây không có gì phải sợ cả,
thưa bà. Ông trông có vẻ khá rồi đấy. Tôi sẽ xem xem đồ ăn ccoo đây có
được chuẩn bị riêng không, và tôi sẽ tự tay phục vụ ông đây tại khoang".

Ông là một người gầy gò, một người lai đã có tuổi, mẹ hoặc bố ông

hẳn là một người lai da trắng và da đen. Ông đã sử dụng một cách cố ý
những từ bị cấm – Monsieur, madame. Ông trải khăn bàn. Và ông đứng đợi
tiền boa. Indar đưa ông ta hai trăm franc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.