Đó là lần đầu tiên – như thể chúng tôi hiểu nhau – chúng tôi bắt đầu
giãn cách những cuộc gặp. Những ngày đầu không có Yvette, những ngày
đầu sống trong sự cô độc, nỗi phấn khích nhỏ bé và viễn cảnh rõ ràng là
thật nặng nề. Tôi thậm chí có thể giả vờ mình là một người tự do và do đó
có thể sống mà không có nàng.
Rồi nàng có thể sẽ gọi điện. Việc nhận ra rằng tôi vẫn còn cần thiết
cũng đã là một sự thoả mãn, và có thể được biến đổi, trong khi tôi chờ đợi
nàng ở căn hộ, thành sự tức tối và tự chán ghét, nó có thể tiếp tục tiến đến
thẳng cái khoảnh khắc khi, sau khi đã đi qua cầu thang bên ngoài, nàng đến
phòng khách, mọi sự tức tối của Raymond và những ngày đã qua biểu hiện
rõ trên khuôn mặt nàng. Rồi rất sớm sủa, trong tâm trí của tôi, những ngày
giãn cách có thể đã biến đi, thời gian có thể lùi xa. Giờ đây về mặt thể xác
mà nói tôi biết nàng rất rõ, bất cứ cuộc gặp nào cũng có thể là cuối cùng.
Nhưng ý tưởng về tính liên tục đó, tuy vẫn ngự trị ở những thời điểm
thân tình, chặt chẽ này, chỉ là một ảo tưởng, tôi biết vậy. Có những giờ và
những ngày ở nhà nàng, với Raymond, đó là sự riêng tư rất riêng của ông,
và sự tìm kiếm riêng của nàng. Càng ngày nàng càng có ít tin tức đi. Có
những sự kiện giờ đây chúng tôi không còn chia sẻ cho nhau, và càng có ít
hơn những điều có thể nói với tôi mà không phải giải thích.
Giờ đây nàng gọi điện thoại cho tôi khoảng mười ngày một lần. Mười
ngày giống như là cái ngưỡng mà nàng không thể vượt qua. Một trong
những ngày đó – khi chiếc giường cỏ to đã được duỗi thẳng, nàng trang
điểm lại khuôn mặt và nhìn vào những phần của cơ thể trong tấm gương để
bàn, trước khi quay trở về Khu – tôi đã nghĩ rằng có cái gì đó thật tệ trong
quan hệ của chúng tôi. Dường như tôi là người cha, người chồng tốt, hoặc
thậm chí như người bạn của một người phụ nữ, nhìn nàng đang chuẩn bị
đến cuộc hẹn với tình nhân.
Ý nghĩ như vậy giống như một giấc mơ khủng khiếp, cố định một nỗi
sợ mà chúng ta không muốn công nhận, và có hiệu ứng của một khải lộ.