KHÚC QUANH CỦA DÒNG SÔNG - Trang 269

theo một cách đơn giản và vui vẻ mọi thứ mà tôi không biết đến. Đó là một
kiểu thuốc phiện, nó làm tôi mơ mộng về một thời gian tương lai bất khả
nào đó, khi đang giữa thời buổi hoà bình thế này, tôi có thể bắt đầu toàn
bộc các vấn đề và hiến mình cả ngày cả đêm cho học tập.

Tôi nghe tiếng xe. Và tôi biết, trước khi có tiếng chân bước trên các

bậc cầu thanh, rằng đó là Yvette, đã đến thật tuyệt vời vào cái giờ muộn
màng này, không báo trước. Nàng bước rất nhanh qua các bậc cầu thang,
giầy và quần áo nàng tạo thành một loại tiếng động khi đang đi, và nàng
mở cửa phòng ngủ.

Nàng đã ăn mặc thật cẩn thận, và khuôn mặt nàng hồng hào. Hẳn là

nàng đã ở một bữa tiệc nào đó quay về. Ăn mặc như thế, nàng lao đến
giường và ôm lấy tôi.

Nàng nói "Em thử một vận may. Suốt bữa tối em cứ nghĩ đến anh,

ngay khi em có thể chuồn đi. Em phải làm. Em không chắc anh có nhà
không, nhưng em cứ thử xem".

Tôi có thể ngửi thấy mùi bữa tối và mùi rượu trong hơi thở của nàng.

Tất cả đều diễn ra thật nhanh – kể từ lúc có tiếng sập cửa xe cho đến lúc có
cảnh như thế này; Yvette nằm trên giường, căn phòng trống rỗng biến đổi,
Yvette trong tâm trạng vui vẻ, nồng nhiệt giống như tâm trạng đã có lần đầu
tiên khi nàng đến căn hộ buổi tối sau bữa tối ở Khu. Tôi thấy mình đang
khóc.

Nàng nói "Em không thể ở lại được. Em chỉ có thể hôn và đi thôi".

Sau đó nàng nhớ quần áo của mình còn đang khá xộc xệch. Đứng

trước gương, nàng kéo váy lên để cho áo vào. Lúc đó, tôi nằm lại trên
giường.

Ngoảnh đầu sang một bên, nhìn vào gương, nàng nói "Em nghĩ anh lại

rơi vào những ám ảnh cũ rồi đấy".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.