KHÚC QUANH CỦA DÒNG SÔNG - Trang 62

Ít lâu sau, vào một buổi chiều mưa dầm dề, Ferdinand tới cửa hiệu và

đột ngột, vẫn còn ướt như chuột lột, nó nói "Salim, chú phải gửi cháu sang
Mỹ học".

Nó nói như thể nó là một người đã tuyệt vọng. Ý tưởng đó bùng cháy

trong nó, và rõ ràng nó cảm thấy nếu nó không thoát đi, nó sẽ không bao
giờ làm được nữa cả. Nó đến trong cơn mưa nặng hạt, đi qua những đường
ngập nước, quần áo nó ướt sũng. Tôi kinh ngạc vài sự đường đột và tuyệt
vọng của Ferdinand, và ở lời yêu cầu lớn lao của nó. Với tôi, ra nước ngoài
để học tập là điều gì đó thật hiếm hoi và đắt đỏ, cái gì đó ngoài khả năng
của gia đình tôi.

Tôi nói "Thế tại sao chú phải gửi cháu đi Mỹ? Tại sao chú phải chi

tiền cho cháu?"

Nó không nói gì cả. Sau cơn tuyệt vọng và chuyến đi giữa trời mưa,

toàn bộ sự việc hẳn là phải dẫn tới một ý định khác trong cuộc nói chuyện.

Liệu đó chỉ đơn thuần là tính đơn giản của nó? Tôi cảm thấy cơn tức

dâng lên – trời mưa, chớp và bóng tối không thật của buổi chiều hẳn là có
tác dụng nào đó.

Tôi nói "Tại sao cháu nghĩ chú phải có trách nhiệm với cháu? Thế

cháu đã làm gì cho chú?"

Điều này đúng. Thái độ của nó, kể từ khi nó bắt đầu cảm thấy đang

hướng tới một nhân vật nào đó, cho rằng tôi đang nợ nó một cái gì đó, chỉ
đơn giản là tôi có vẻ luôn sẵn sàng giúp đỡ.

Nó câm lặng. Nó đứng trân giữa bóng tối của cửa hiệu và nhìn vào tôi

không hề tức tối, như thể nó đã dự tính trước tôi sẽ xử sự như thế này, và
phải bỏ qua. Trong một lúc mắt tôi và mắt nó giao nhau. Rồi sự nhiệt tình
của nó bị xẹp xuống, tôi biết nó sắp chuỷên chủ đề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.