tuỵ với ai đó, những người khác làm giống tô. Điều đó đã có trong lịch sử
của vùng này, tại đây con người thường xuyên là con mồi. Bạn không cảm
thấy tàn độc đối với con mồi của mình. Bạn tạo ra một cái bẫy cho nó. Cái
bẫy có thể hụt mười lần, nhưng nó vẫn luôn là cái bẫy mà bạn dựng lên.
Không lâu sau khi tôi đến Mahesh nói với tôi về những người châu
Phi bản địa "Anh không bao giờ được quên, Salim ạ, rằng họ malin lắm",
Anh nói tiếng Pháp, vì những tữ tiếng Anh mà anh có thể dùng – "tinh
quái", "láu lỉnh", "xấu tính" – đều không đúng. Những người ở đây malin
theo kiểu malin của một con chó đuổi theo một con thằn lằn, hoặc giống
như cách một con mèo đi bắt chim. Những người ở đây malin bởi vì họ biết
rằng con người chỉ là những con mồi.
Họ không phải là những người ngu ngốc. Họ rất nhỏ và nhẹ cân. Như
thể để trừng phạt sự mênh mông của sông và rừng ở đây, họ thích chính
mình làm người khác bị thương tổn. Họ không sử dụng nắm đấm. Họ sử
dụng lòng bàn tay, họ thích đẩy, xô lấn, vỗ tay. Buổi đêm, hơn một lần, bên
ngoài một quán bar hoặc một tiệm nhảy nhỏ, tôi nhìn thấy một kẻ như thể
đã say xỉn đẩy và xô, một tràng vỗ tay, trở thành một tên giết người có hệ
thống, như thể vết thương thứ nhất và chỗ chảy máu thứ nhất làm cho nạn
nhân biến thành cái gì đó kém một con người ,và thúc đẩy tên sát nhân
hoàn thành sự tàn phá của mình.
Tôi không được bảo vệ. Tôi không có gia đình, không cờ, không vật
tổ. Ferdinand đã nói gì với lũ bạn của nó về điều đó? Tôi cảm thấy đã đến
lúc tôi phải chấn chỉnh mọi việc với Ferdinand, và cho nó biết một điều
khác về tôi.
Tôi sớm tìm thấy cơ hội. Một buổi sáng có thằng nhóc ăn vận bảnh
bao bước vào cửa hiệu với một quyển sổ cái cầm tay. Nó thuộc loại người
rụt rè. Nó nhìn quanh, tìm người và khi nó đi đến chỗ tôi, tôi nhìn thấy
cuốn sổ không có vẻ gì là sổ kinh doanh như thoạt nhìn. Gáy của cuốn sổ
màu đen và nham nhở vì bị cầm nhiều. Tôi cũng nhìn thấy cái áo của nó, rõ