KHÚC QUANH CỦA DÒNG SÔNG - Trang 85

loạn bột phát, không có người chỉ huy lẫn phương hướng hành động. Nếu
phong trào có lý luận riêng, chứ không chỉ là một phong trào đơn giản là sự
chối bỏ, người vùng chúng tôi đã có thể coi thị trấn bên bờ sông là thuộc về
họ, thủ đô của bất kỳ bang nào mà họ dựng lên. Nhưng họ căm ghét thị trấn
vì những kẻ lạ mắt đến đó để quản lý, và họ thích phá huỷ thị trấn hơn là
chiếm lấy nó.

Phá huỷ xong thị trấn của mình rồi, họ lại than khóc nó. Họ muốn lại

lần nữa thấy nó là nơi để sống. Và nhìn thấy nó đang dần trở lại cuộc sống,
họ lại một lần nữa sợ hãi.

Họ giống những người không biết tâm trí mình ở đâu. Họ đã phải chịu

quá nhiều nỗi khổ, họ đã chất lên chính mình quá nhiều nỗi khổ. Họ dường
như yếu ớt và lo lắng khi rời khỏi làng mình đi về phía thị trấn. Họ cần thức
ăn và hoà bình mà thị trấn có thể cung cấp. Nhưng họ lại quay trở về làng
mình, muốn phá bỏ thị trấn một lần nữa. Thật là điên rồ! Giống như một
trận cháy rừng âm ỉ phía dưới và bùng lên không ai nhìn thấy dưới những
rễ cây nó đã phá huỷ và sau đó trồi lên mặt đất nham nhở nơi nó có ít cái để
tự nuôi mình, ở lưng chừng sự phá hoại và ý muốn phá huỷ lại bùng lên.

Và cuộc chiến tranh, mà chúng tôi nghĩ là đã chết, bỗng chốc lại bao

quanh chúng tôi. Chúng tôi nghe tin về những cuộc mai phục dọc những
con đường mà chúng tôi biết, về những ngôi làng bị tấn công, về những tộc
trưởng và quan chức bị giết.

Chính vào lúc đó Mahesh nói một điều mà tôi còn nhớ. Đó không phải

là điều tôi thường trông chờ ở anh – một người chăm chút đến thế vẻ bề
ngoài và quần áo, người yêu vợ mình đến thế.

Mahesh nói với tôi "Anh làm gì vậy? Anh sống ở đây, và anh còn hỏi

điều đó? Anh làm cái tất cả chúng ta đều làm. Anh tiếp thục thôi".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.