KHÚC QUANH CỦA DÒNG SÔNG - Trang 87

trong vùng, tôi không muốn thấy thị trấn bị phá huỷ lần nữa. Tôi không
muốn bên nào thắng hết, tôi muốn sự cân bằng cũ được giữ nguyên.

Một đêm tôi linh cảm thấy chiến tranh đã gần lắm rồi. Tôi choàng tỉnh

và nghe tiếng một chiếc xe tải đang chạy đi xa. Đó có thể là bất kỳ chiếc xe
tải nào, thậm chí nó có thể là một chiếc của Daulat, đang gần đến đích
chuyến đi gian khổ của mình từ phía Đông. Nhưng tôi cứ nghĩ: đó là âm
thanh của chiến tranh. Âm thanh này đều đều, tiếng gầm gừ của máy móc
khiến tôi nghĩ tới những khẩu súng, và khi đó tôi nghĩ đến những người dân
làng khiếp hãi và đói dở chống lại những khẩu súng đã bắt đầu được sử
dụng, những người mà mớ quần áo rách đã có màu tàn tro. Đó là nỗi lo sợ
của một khoảnh khắc tỉnh giấc; tôi ngủ lại.

Khi Metty mang cà phê đến cho tôi buổi sáng, nó nói "Quân lính quay

lại rồi. Họ đến cầu rồi. Và khi họ đến cầu súng của họ sẽ tịt".

"Metty!"

"Cháu sẽ nói cho chú mà, patron."

Thật tồi tệ. Đúng là quân đội sẽ rút lui, thật là tệ, tôi không muốn thấy

quân đó rút đi. Nếu điều đó không đúng thì vẫn tệ. Metty đã hóng hớt
những lời đồn đại, và điều nó nói về những khẩu súng tịt ngòi có nghĩa là
những kẻ nổi loạn, những người rách rưới, đã tin là những viên đạn không
thể giết được mình, rằng tất cả những linh hồn của rừng và của sông vẫn
đứng về phía họ. Và điều đó có nghĩa là vào bất kỳ lúc nào, ngay khi có ai
đó có lời kêu gọi hợp lý, sẽ có thể có nổi loạn ngay tại thị trấn.

Thật là tôi tệ, và tôi không thể làm gì cả. Cái kho của cửa hiệu – không

có gì để bảo vệ cả. Tôi có thứ gì có giá trị nữa không? Có hai hay ba kí lô
vàng tôi đã tich trữ được từ những vụ buôn bán nho nhỏ, có những thứ giấy
tờ của tôi – giấy khai sinh và hộ chiếu Anh của tôi, có cái máy ảnh tôi đã
cho Ferdinand xem, nhưng không muốn chụp ai vào lúc này nữa cả. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.