KHỦNG BỐ CỐ SỰ CHN - Trang 139

Liêu Bích Chi nghe thấy những lời này có chút run rẩy, cô cắn môi, sắc

mặt tái nhợt nhìn mình trong gương, quay đầu nhào vào trên giường tựa bên
cạnh anh ta nỉ non nói: "Không...... Chúng ta đều sẽ sống sót......."

Trong lòng Quân Tử Hiên chợt động, anh ta vốn không thích phụ nữ, lấy

Liêu Bích Chi cũng là vì thế lực của nhà mẹ cô, mấy năm nay hai người
tương kính như tân, cuộc sống cũng coi như không tồi, lúc này thấy cô đang
lo lắng nhìn anh, trong đôi mắt màu đen toát ra dịu dàng và van xin xâm
nhập cốt tủy, không nhịn được trái tim lạnh lẽo hơi chút dao động, ôm cô
nhẹ giọng an ủi: "Không sao đâu, chúng ta sẽ sống sót, người Nhật đã thành
nỏ mạnh hết đà rồi...... Họ sớm muộn cũng có ngày phải rời khỏi
đây.......Chúng ta sẽ đường đường chính chính mà sống tiếp, giống như
những người khác......Không bao giờ là con chó của chúng nữa......."

Hai người im lặng hồi lâu, cuối cùng không hẹn mà cùng không bao giờ

nhắc tới chủ đề nặng nề này nữa, đổi thành con trai chủ tiệm Đông là Đông
Hiểu Uẩn, về sau còn nói một lát nữa, rồi kéo đèn bàn, đi ngủ.

Buổi tối này không có trăng.

Trong phòng ngủ một mảnh đen kịt, cửa sổ màu nhạt chiếu bóng cây

loang lổ, gió thổi qua sàn sạt rung động, còn có thể nghe thấy tiếng quạ đen
và cú mèo hoặc khàn khàn hoặc bén nhọn, hai người cũng đã ngủ say, cũng
chỉ có gương đồng của bàn trang điểm phản xạ ra chút ánh sáng màu vàng
nhạt. Trong gương chợt lóe qua một khuôn mặt tái nhợt, hồi lâu sau mới
phát ra thanh âm nỉ non: "Đến đây.....Đến đây...... Đến đây....."

Trong bóng tối tựa hồ tràn ngập một cỗ mùi máu tanh như có như

không, Quân Tử Hiên chậm rãi ngồi dậy, thân thể khẽ nhúc nhích, ngay cả
dép cũng không mang, lặng lẽ xuống giường, thong thả đi vòng qua giường,
tới trước bàn trang điểm, không hề phát ra một tiếng vang nào, ngồi trước
gương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.