triệu làm đơn vị cơ bản nhất, anh ta còn không đốt tiền, chỉ cúng những trái
cây kia cũng có dùng được đâu."
Vừa nói như vậy, không khí của sân khấu đột nhiên có chút xấu hổ: "Chỉ
còn một ngọn đèn, nam khách quý anh định làm thế nào?" MC trừng mắt
nhìn chằm chằm Lưu Liên Thành: "Hiện trường chỉ có số 18 để đèn cho
anh, nếu anh bằng lòng, anh có thể nắm tay anh ta rời khỏi đây, anh có thể
rời đi ngay."
Lưu Liên Thành có chút nhăn nhó, nhìn số 18 Cố Hữu, vừa muốn mở
miệng nói câu "Tôi muốn tự đi", MC đột nhiên thốt lên, không cho phép cự
tuyệt nói: "Kỳ thực, chúng tôi hôm nay còn có cuộn phim thứ ba —— Mời
xem màn hình."
Đèn sân khấu dần dần tối xuống, toàn trường phát ra tiếng kinh hô.....
Người thứ ba được mời, vậy mà lại là số 18 Cố Hữu.
Lúc này, chàng trai trong phim cười đến mức ưu thương: "Em thích thầy
khi em lên lớp mười." Hiện trường phát ra tiếng kêu "Woa" kinh ngạc, phim
tiếp tục nói: "Em nhớ rất kỹ, thầy lần đầu tiên tới lớp mặc một bộ đồ thể
thao màu đỏ tươi, trên cổ treo một cái còi màu bạc, lúc đó thầy có hơi ngốc,
có chút ngại ngùng, nhưng về sau khi thả lỏng đã có thể chơi đùa cùng bọn
em." Nói rồi, trong phim cậu lại có chút ngoài ý muốn thẹn thùng cười,
"Một lần chơi bóng rỗ, em không cẩn thận ôm thầy cùng nhau té xuống đất,
không biết tại sao, tim em thình thịch nhảy loạn, trở về nhà vẫn cảm thấy
tim đập dữ dội, về sau em mới hiểu được, em thích thầy."
"A nha....." Hiện trường phát ra thanh âm hâm mộ ghen tỵ, Lưu Liên
Thành ngơ ngác nhìn màn hình, dùng dư quang phát hiện vài camera trên
cao nhất của sân khấu lúc này toàn bộ đang chỉa 360 độ quay lại vẻ mặt
anh, anh chỉ có thể kinh ngạc tiếp tục xem: "Vì sao thích thầy? Kỳ thực em
cũng không biết, em chỉ cảm thấy thầy cười rất đẹp, hơi thở thầy khiến em