đến. Một sự tạm bợ. Không có gì chắc chắn.
Trong giây lát, anh không nói gì cả, chỉ ôm cô sát vào mình, cho đến khi
má anh áp sát lên tóc cô màu sẫm êm như tơ, và anh thở ra trong mùi thơm
dịu ngọt của mái tóc. Cuối cùng anh cũng đã bắt đầu hiểu cái gì đã ngăn cản
không để cho cô quan tâm sâu sắc đến một người nào hay một thứ gì.
- Vì là chiến tranh, - anh thì thầm.
Và Cappy không cãi lại anh.
Chiếc xe hơi mui trần màu vàng chạy ngoằn ngoèo lên núi đầy những cây
thông rậm rạp. Lá rụng đầy các rãnh hai bên đường và làm thành một lớp
dày trong rừng, tạo ra những chỗ cất giấu thức ăn trong mùa đông của
những con sóc. Chiếc xe chạy qua cuốn theo những lá khô xoáy tung lên rồi
từ từ rơi lại xuống đất, tiếng kêu lạo xạo rộ lên rồi tắt dần.
Một con chim sáo màu xanh bay tắt qua các cây để đón chiếc xe hơi bónh
lóang ở ngôi nhà lều cao bằng gỗ khúc, nép giữa rừng cây. Các khúc gỗ
màu nâu sẫm chất lên cao hai tầng rưỡi, có một bao lơn chạy quanh từ đó
trông ra dãy núi Carolina, mờ sương chiều tháng mười một.
Con đường dẫn đến ngôi nhà nghỉ là hết. Bubba chạy chậm lại và ngừng
xe trước nhà, rồi cao mặt nhìn sững ngôi nhà đồ sộ. Eden, bận cầm ví lên và
mở khăn choàng buộc tóc để che gió. - Tôi tưởng cô nói rằng chúng ta sẽ ở
trong một cái chòi, - Bubba nói. - Chưa bao giờ tôi thấy một cái chòi to cỡ
này - ngay cả ở Texas, ở đó mọi thứ đều có cỡ bự.
Eden cười và bước xuống xe:
- Vào đi.
- Cô nói nghiêm túc chứ? Đúng là nó? - Bubba bước theo cô và dừng lại
lấy hành lý ở thùng xe.