KHUNG TRỜI QUYẾN RŨ - Trang 356

Phòng trong rộng rộng hơn. Thoạt nhìn có vẻ là phòng kho để thuốc tây.

Tuy nhiên, phía sau các thùng kệ là một bàn dài, nằm ngay dưới một ngọn
đèn trần sáng trưng. Mùi thuốc tây ngào ngạt. Một phụ nữ da màu, có nước
da sáng hơn, mặc một áo dài trắng của y tá đang đứng cạnh cái bàn, có tuổi
đáng là em gái hay vợ của người đàn ông, mặt chưa nhăn nhưng tóc đã hoa
râm. Trong phòng này không có chỗ cho sự khiêm tốn hay chững chạc. Bề
ngoài Marty tỏ ra rất tự nhiên, cô ta cởi áo và trèo lên nằm trên bàn không
một chút ngượng ngùng. Cappy không biết được cảm nghĩ thực sự của cô
ta, có hối hận, sợ hãi hay cô đơn không mà cô cũng không muốn biết.

Người thầy thuốc phá thai cho phép Cappy đứng cạnh bàn cầm bàn tay

Marty, để hỗ trợ tinh thần nhiều hơn vì Marty hình như chẳng cần đến. Cô
nhìn chầm chập vào mặt Marty. Cô không muốn biết hai tay cô lòng bàn tay
màu hồng đang làm gì giữa hai chân của Marty.

Thời gian trôi qua chậm rì như những hạt cát rơi chậm chạp ở một đồng

hồ dùng cát. Cô bỏ ra ngoài tai những câu nói khẽ giữa hai người làm việc
chung với nhau. Cô thấy nóng.

Cappy nhìn theo khi hai người đàn bà mặc áo blouse trắng rời bàn bước

đi, và thấy cái nhau đỏ lòm trong chậu bà ta bưng, chưa giống con người.
Cô rùng mình và cố không để lộ ra ngoài.

Cả kinh nghiệm này giống như một giấc mơ, như một việc gì thật ra

không xảy đến cho chính cô. Khi Marty tỉnh lại, và yếu hơn vì thuốc ngủ
hơn là vì vụ nạo thai, Cappy đỡ cô ta đi ra khỏi các phòng trống trơn, xuống
cầu thang dóc đứng và hẹp để bước ra đường phố của thủ đô.

Trở về trại các nữ y tá, Marty nằm nghỉ và ngủ một giấc dài cho hết ảnh

hưởng của giấc ngủ còn sót lại trong người cô. Trút bỏ được cái của nợ, cô
gần như trở lại tính cũ. Cô hỏi Cappy:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.