KHƯỚC LỤC - Trang 169

“Vâng, con cũng vừa gọi anh Nhị Cẩu.” Diệp Kiều Lục phấn khích,

giấc mơ tam giác sắt của cô sắp thành thực rồi.

“Thế thì tốt rồi.” Thi Dữ Mỹ cười, “Để hai đứa con trai dọn thì sẽ

nhanh hơn.”

--

Mới sáng sớm thứ bảy, Diệp Kiều Lục đã thức dậy. Cô dùng chính ga

trải giường của mình để đóng gói đồ đạc, sau đó chờ Diệp Kính và La Tích.

Cô đã hẹn bọn họ lúc 9h sáng.

Diệp Kiều Lục đến trạm xe buýt chờ.

Diệp Kính và La Tích cùng nhau đi đến.

Diệp Kiều Lục nhìn hai người con trai cùng sóng vai bước đến liền

cười cười, “Anh Nhị Cẩu, Diệp Kính.”

La Tích cũng cười theo, “Tiểu Lục ngốc, đứng dưới ánh nắng cũng

không biết mà tránh vào bóng cây.” Nói rồi bước đến gần, đưa tay lên che
che phía trên đầu cô.

“Đã đứng được một lúc rồi.” Cô đưa tay bưng kín lấy mặt của mình,

sẽ không bị cháy nắng đen thui đi chứ..

“Đi thôi.” Diệp Kính đi đến đây đã đổ không ít mồ hôi, tóc trên trán đã

ẩm ướt. “Ký túc xá ở đâu?”

Diệp Kiều Lục lấy ra một khăn giấy ướt đưa tới, “Cậu lau mồ hôi đi

trước đã.”

Cậu nhận lấy rồi xé giấy gói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.