KHUÔN MẶT BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 107

chúng tôi. Anh tôi trải tấm khăn trên đất rồi tất cả cùng ngồi
xuống. Tôi nhìn như nuốt chửng lấy anh. Anh để râu và mặc
quần áo màu đen. Tất cả chúng tôi cùng khóc. Anh Wahid hôn tay
mẹ cha và van xin chúng tôi đừng khóc. Chúng tôi chỉ có nửa tiếng
đồng hồ trong khi anh có nhiều điều để kể, nhưng chúng tôi
đang bị theo dõi bởi một tên bảo vệ có vũ khí đang nghe ngóng cuộc
trò chuyện, nên Wahid chỉ có thể nói những gì cần nói mà thôi.

Anh tôi đã bị thẩm vấn. Anh cần một luật sư để ra tòa. Và anh

muốn bác Mir Akbar nhà tôi bào chữa cho anh. Anh dặn mấy chị
em chúng tôi phải luôn đội chador, cũng như mặc quần áo truyền
thống như chúng tôi đã mặc ngày hôm đó. Anh tôi lúc nào cũng cả
quyết phải ăn mặc như thế, nhưng lần này chị Chakila không còn
tâm trí đâu mà tranh cãi với anh. Cuối cùng, trước khi rời đi, anh
Wahid ôm lấy chúng tôi và thì thầm, “Sẽ có mấy người theo dõi
nhà mình. Cả nhà đừng sợ. Họ có ba người và họ sẽ bảo vệ gia đình
ta.”

Anh đưa cho chúng tôi đống quần áo bẩn và chúng tôi tạm biệt

anh, mà không hiểu tại sao anh lại bị đi tù và tại sao lại có những
người bảo vệ chúng tôi.

Bác tôi là công tố viên trong một tòa án quân sự. Nhờ vậy, bác

biết rõ những quy định trong quân đội. Và vì bác có thời từng bị
giam ở Pol-e-Tcharkhi, bác cũng biết cả những luật lệ của cuộc sống
trong tù. Khi bác đến nhà chúng tôi, việc đầu tiên bác làm là hỏi
chúng tôi xem anh Wahid có đưa quần áo bẩn về hay không. Bác
liền lục lọi khắp gói quần áo để lấy ra những mẩu giấy nhỏ từ
những nếp gấp trong quần. Những mẩu nhắn của anh Wahid
viết bảo bác tự mình đến thăm anh ấy trong tù càng sớm càng
tốt. Chúng nói rõ rằng anh chỉ muốn bác chúng tôi làm luật sư
biện hộ cho anh mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.