KHUÔN MẶT BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 14

trong nhà, không cho họ đi làm hoặc đi học. Phụ nữ không còn được
sống nữa. Bọn Taliban bắt đi trẻ em gái, đốt nhà cửa của nông
dân, dùng vũ lực cưỡng ép đàn ông gia nhập quân đội. Bọn Taliban
muốn hủy diệt đất nước chúng tôi.

Ngày hôm qua, cuộc sống ở Kabul vẫn “bình thường”, bất chấp

những đống đổ nát và cuộc nội chiến. Ngày hôm qua, tôi đã đi cùng
chị đến hiệu may thử những bộ váy áo mà chúng tôi sẽ mặc ở đám
cưới vốn phải diễn ra hôm nay. Lẽ ra sẽ có âm nhạc. Lẽ ra chúng tôi
sẽ nhảy.

Cuộc sống không thể cứ thế ngừng lại vào ngày 27 tháng Chín

năm 1996! Tôi 16 tuổi và vẫn còn quá nhiều việc phải làm - đơn cử
như phải thi đỗ kỳ thi đầu vào khóa học báo chí ở trường đại học
chẳng hạn. Không, việc Taliban sẽ chiếm đóng Kabul là tuyệt nhiên
không thể. Đây chỉ là vận rủi tạm thời mà thôi.

Tôi nghe thấy cha tôi đang tranh luận với Daoud, nhưng chỉ nghe

được lõm bõm, bởi tôi đang quá bối rối.

“Najibullah là người Pashtun

(3)

y hệt như chúng mà. Đi thanh

toán một đồng bào Pashtun, thật điên quá. Và chúng bắt ông ta
ngay trong tòa nhà của Liên hợp quốc. Rồi chúng treo ông lên.
Điều này quả vô nghĩa lý.”

Cha tôi cũng là người Pashtun, nhóm sắc tộc chiếm đa số ở

đất nước chúng tôi. Giống như nhiều người khác, cha đã nghĩ
rằng nếu chẳng may quân Taliban có đánh chiếm thủ đô, thì
chắc chúng sẽ vây bắt Najibullah, nhưng không phải để đem treo
ông ta, mà là để giải phóng ông ta và đề nghị Najibullah tham gia
vào chính quyền mới của chúng.

Người Kabul vốn không mấy ưa Najibullah, người một thời đứng

đầu chính phủ nước tôi. Ông ta vốn là một người có thể nhảy từ phe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.