KHUÔN MẶT BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 175

Chuyến đi được tổ chức khẩn trương. Chúng tôi sẽ bắt một xe

buýt nhỏ đến Peshawar. Các visa vào Pakistan của chúng tôi vẫn còn
thời hạn bởi mới đây chúng tôi đã đến đó lần thứ hai để khám bệnh
cho mẹ.

Năm giờ sáng ngày 28 tháng Tư, xe taxi đợi chúng tôi bên ngoài

tòa nhà để đưa chúng tôi ra bến xe buýt kịp giờ. Diba và anh họ cô
ấy sẽ nhập hội với chúng tôi ở Pakistan; họ còn phải thu xếp vấn
đề hộ chiếu và visa.

Trên danh nghĩa thì chúng tôi đưa mẹ đi Pakistan khám bệnh,

cũng như lần trước. Để anh Daoud, chị Marie và Soraya, mắt đẫm
lệ, ở lại trong nhà tù Kabul quả là việc rất khó khăn. Chuyến đi
cũng không dễ dàng gì. Lần này nỗi sợ bị bắt phải quay về hoặc bị
chặn lại vô cớ còn lớn hơn những lần trước, bởi chúng tôi có một
đích đến xa xôi và bí mật. Tất nhiên chúng tôi không mang theo
thứ gì để lộ ra mục đích này. Những chỉ dẫn thật đơn giản: chúng tôi
phải đến Peshawar, sau đó đến Islamabad và khi đã vào đến thủ
đô, chúng tôi phải liên lạc với Đại sứ quán Afghanistan tại Paris bằng
điện thoại. Người ta sẽ bảo chúng tôi phải đến đâu lấy vé máy bay
đã trả trước. Rồi chúng tôi đến Đại sứ quán Pháp tại Islamabad để
lấy visa đi Pháp. Cuối cùng, nếu mọi việc trôi chảy, chúng tôi sẽ
bắt một chuyến bay từ các Tiểu vương quốc Ả Rập dừng Dubai
trên đường đến Paris.

Khi qua biên giới, tim tôi thót lại. Chúng tôi phải đợi suốt bốn

mươi lăm phút đồng hồ. Đám Pakistan đang bắt tất cả những
hành khách người Hazar trên chiếc xe buýt nhỏ ở phía trước xuống
xe và chỉ một lúc sau chúng mới cho họ đi qua. Chúng tôi liền đi
theo.

Khi đã qua biên giới, chúng tôi lại trèo lên xe và chạy đến

Peshawar, đăng ký khách sạn một đêm. Tôi không biết anh họ của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.