KHUÔN MẶT BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 18

thì tôi phải tới nhìn đám Taliban ấy bằng chính mắt mình mới
được.

Cha tôi cũng muốn đi. Chúng tôi sẽ đi ô tô. Anh Daoud sẽ ở nhà

với mẹ tôi, mẹ quá yếu đuối trước những cảnh tượng kiểu này.

Farad cố ngăn chúng tôi lại. “Mọi người đừng ra ngoài,” nó nói

với cha tôi. “Không an toàn đâu ạ. Cứ ở nhà đi.”

Nhưng chúng tôi cần phải đích thân chứng kiến những sự kiện

không thể tin nổi này. Giả sử tôi thực sự là một phóng viên rồi, thì
đến quảng trường đó còn là bổn phận của tôi nữa. Tôi chưa từng
nhìn thấy Najibullah, trừ vài lần trên truyền hình mà tôi không
nhớ rõ lắm bởi lúc đó tôi còn quá nhỏ. Gần đây nghe người ta nói
ông ta đang viết tiểu sử tự thuật. Tôi nôn nóng chờ đọc nó. Bởi kể cả
những kẻ phản bội, kể cả những ai ủng hộ cho Liên Xô cũ, đều là một
phần của lịch sử đất nước tôi gần đây. Nếu muốn trở thành một
nhà báo, tôi cần phải đọc mọi thứ, phải biết mọi chuyện và phải
hiểu tất cả.

Chị Soraya và tôi cẩn thận mặc váy dài và choàng chador

(5)

, những

tấm áo trùm mà chúng tôi thường chỉ quấn ở nhà khi cầu nguyện.
Y phục thường vận của tôi là quần chạy bộ, áo len cổ lọ hoặc áo thun,
thêm một đôi giày thể thao. Nhưng hôm nay thì không. Chúng tôi đã
được cảnh báo rồi. Cha tôi đi lấy xe đậu ở gần thánh đường, cách
nhà chúng tôi ở không xa lắm. Farad đi theo xuống tầng dưới, vác
chiếc xe đạp Trung Quốc chắc chắn của nó trên vai. Chúng tôi
cùng đợi cha tôi đánh xe đến ở dưới nhà.

Một trong những người hàng xóm kêu to lên với chúng tôi, “Ông

và các cháu hay tin gì chưa? Hình như chúng treo cổ Najibullah ở
Quảng trường Ariana đấy. Mọi người nghĩ sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.