KHUÔN MẶT BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 181

Mẹ nhắc lại cho tôi những gì phải nói lúc này nếu bị thẩm vấn.

“Chúng tôi đang đi Paris để chữa bệnh cho mẹ tôi.”

Viên cảnh sát nhìn chằm chằm vào tôi, nom mặt gã lạnh te.

“Giấy tờ khám bệnh đâu?”

“Trong hành lý của chúng tôi, trên boong máy bay.”

“Các chị định khám bác sĩ nào?”

“Chúng tôi vẫn chưa biết.”

“Sao lại thế được? Chị không quen ai ở đó à? Đây là chuyến

xuất ngoại đầu tiên của chị. Không có dấu nào khác trong hộ
chiếu cả. Trên tấm hộ chiếu này cũng không thấy khai báo nghề
nghiệp của bố chị. Các chị đã xoay xở ra sao để mua được vé máy bay
chứ?”

“Chúng tôi đã bán nhà để đưa mẹ tôi đi chữa bệnh.”

“Các chị bán nhà rồi à? Thế nghĩa là các chị không định quay

về nước?”

“Đương nhiên chúng tôi sẽ quay về. Nếu chúng tôi bỏ đi hẳn,

chúng tôi phải mang theo mọi đồ đạc chứ. Nhưng chúng tôi chỉ
mang quần áo đủ mặc một tuần trong hành lý thôi.”

“Thế các chị có tiền để trả phí khám bệnh chứ?”

“Cha tôi có 400 đô la và một ít rupee Pakistan.”

“Thế lỡ các chị hết tiền thì sao?”

“Cha tôi sẽ gửi thêm từ Pakistan.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.