KHUÔN MẶT BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 24

nhận một nhiệm vụ cao cấp nào đó. Nhưng giờ thì ông ta đang đung
đưa trên Quảng trường Ariana.

Cha tôi lại nói tiếp. “Ông ta ở lại trong tòa nhà Liên hợp quốc

mà không có ai bảo vệ. Khoảng bốn giờ sáng nay ban lãnh đạo Sở
Mật vụ Pakistan đến gặp ông ta. Chúng mang theo một văn kiện bắt
ông ta phải ký vào ngay lập tức. Văn kiện này đã được chuẩn bị sẵn, ký
vào đó nghĩa là ông ta chính thức thừa nhận các biên giới hiện nay
của Pakistan, cho chúng toàn bộ vùng Peshawar mà ngày xưa từng
thuộc về Afghanistan. Chúng còn yêu cầu Najibullah cung cấp
danh sách các kho vũ khí và kho đạn dược Liên Xô bỏ lại ở Kabul.
Nhưng ông ta không chịu ký. Chúng đã đánh và giết chết ông ta,
rồi đem treo ông ta ngoài quảng trường. Ông ta chết như thế này
là do ông ta cả. Là lỗi của ông ta... Ông ta đã không lường được rằng
Taliban dám xông vào cả trụ sở Liên hợp quốc. Thế nhưng chúng
đã dám đấy. Chỉ có Đấng Allah mới biết chúng có thể làm gì nữa
đây.”

Những điều mà chú hàng xóm cho cha tôi hay có thể tin được. Họ

vốn là bạn tốt của nhau. Họ hay cùng chơi cờ và đã trở thành thân
thiết. Hình như anh trai chú dược sĩ này đã rời khỏi Kabul sáng nay.
Không đời nào có chuyện ông ấy giao nộp vũ khí của mình.

Chúng tôi chầm chậm quay về căn hộ của chúng tôi, quan sát và

tiếp nhận mọi chuyện đang diễn ra trên đường phố. Những người
phụ nữ bế con hoặc lôi tay bọn trẻ đang hối hả trở về nhà sau khi
đến trung tâm để nghe ngóng tin tức. Thành phố yên ắng đến độ
chúng tôi có thể nghe thấy cả tiếng vọng bước chân họ. Một vài
thiếu niên tụm lại bàn tán về những gì trông thấy. Chúng vung tay
vung chân loạn xạ. Ai cũng nhắc đến Najibullah. Khi về đến khu
chung cư, chúng tôi đi thật nhanh lên tầng trên vì sợ hàng xóm có
thể hỏi han này nọ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.