KHUÔN MẶT BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 27

thánh đường ngay gần đó để giao nộp toàn bộ vũ khí. Chúng tôi
không có súng ống gì, chỉ có hai khẩu súng cổ đang treo trên tường.

Cha cân nhắc rất lâu trước khẩu súng trường cũ từ thập kỷ hai

mươi của thế kỷ trước, thời quân ngũ của cụ nội tôi trong cuộc chiến
tranh chống quân Anh xâm lược. Cha đã cẩn thận treo nó ở trên
tường sau khi cụ tôi mất. Bây giờ nó chỉ là vật trang trí đơn thuần.
Cạnh nó treo một cây kiếm. Quân Taliban có thể làm gì với những vũ
khí như thế này chứ? Tôi có thể thấy những cảm xúc trong cái nhìn
chăm chú của cha, rằng ông không hề muốn từ bỏ những của gia
bảo này. Nhưng mẹ tôi lại khăng khăng đòi giao nộp. Mẹ van xin cha
hãy tỉnh táo một chút.

“Giấu đi bất cứ thứ gì cũng đều quá nguy hiểm... nhỡ may

chúng lục soát căn hộ này.”

Tim đau nhói, cha đành tháo khẩu súng trường cũ kỹ xuống. Nó

để lại một vệt mờ trên tường ghi nhớ sự có mặt của mình, ngay phía
trên bức chân dung tuyệt đẹp của mẹ tôi do anh mẹ vẽ. Mẹ rất đẹp
với mái tóc lượn sóng trên bờ vai một cô gái hai mươi tuổi, đôi mắt
mênh mông sáng ngời hạnh phúc. Vẻ đẹp ấy vẫn còn với mẹ, dẫu
rằng nó đã phai mờ đi chút ít qua những thử thách của thời gian.

Cha cũng tháo cả thanh kiếm xuống. Thật lặng lẽ, cha gói chúng

lại. Cha sẽ đi ra ngoài một mình để giao nộp những đồ gia bảo này ở
thánh đường có lá cờ trắng kia.

Tôi muốn khóc. Nhưng gia đình tôi không quen để lộ ra những

nỗi xúc động của mình. Mỗi người tự mang lấy những nỗi buồn
riêng. Thật vô nghĩa khi áp đặt nỗi đau của bản thân lên những người
thân, bởi nó sẽ chỉ làm nỗi đau của họ tăng gấp đôi mà thôi. Đây là
cách sống điển hình của người Afghanistan. Nó bao gồm lòng tự
tôn và tiết chế cảm xúc trong mọi hoàn cảnh. Chúng tôi có thể rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.