KHUÔN MẶT BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 51

những bộ mặt không phân biệt nổi và những hình dáng phụ nữ vô
danh đó cũng giấu bên trong cả những người Kháng chiến.

Khi gặp những thân hình trùm áo thùng thình này trên phố, tôi

và đám bạn cùng trường cứ khúc khích cười. Chúng tôi gọi họ là
“chai” hoặc “súp-lơ lộn ngược” hoặc “bao đựng đồ”. Khi họ đi thành
nhóm, chúng tôi gọi họ là một quân đoàn nhảy dù. Có một câu
chuyện cười ngớ ngẩn đã khiến chúng tôi cười như điên. Chuyện này
kể rằng có một ông người Nhật trở về nhà sau một chuyến đi đến
Afghanistan và kể lại với bạn bè mình rằng đàn ông ở Afghanistan
đã vượt xa người Nhật và sống đâu vào đấy. “Tại sao vậy?” Bạn bè
hỏi và ông ta trả lời, “Vì họ cầm những cái chai to bự trong tay đi
khắp các đường phố!”

Tôi nhìn cái áo này, đống vải dệt của nó thõng xuống đất từ

một cái mũ tròn ôm khít phủ kín đầu. Một số loại áo burqa ngắn
hơn và dễ mặc hơn. Nhưng điều làm tôi thực sự kinh sợ là một mảnh
lưới thêu mắt cáo che trước mắt và mũi.

“Cha em đã mua cho chúng em vài cái, nhưng không dài đến

thế này.”

“Chị gái chị thấy nó ở nhà bà cô. Nó cũ rồi. Vả lại cô của chị

dáng người cũng cao. Em mặc vào thử xem. Nếu hôm nào em
muốn ra đường, em sẽ phải trùm kín hết người đấy.”

Tôi làm như chị bảo để chiều lòng chị, nhưng cũng để xem cảm

giác chui vào trong cái áo sẽ như thế nào. Thật là nghẹt thở. Vải dính
vào mũi tôi. Tôi vất vả mãi mới chỉnh được phần mắt cáo trước
mắt mình.

“Thế nào? Em có nhìn thấy chị không?” chị Farida hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.