KHUÔN MẶT BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 53

“Em sợ. Chỉ thế thôi. Em sợ bị vướng vấp trong cái áo đó, sợ bị

người ta chú ý đến mình. Sợ bị đánh ở trên phố nếu em để lộ một
phân cơ thể mình hay nếu em nhấc cái thứ này ra để hắt hơi. Nếu
em có phải chạy trốn, em cũng không tài nào chạy được.”

“Được rồi. Vậy là cái áo này quá dài so với em. Kiếm cái ngắn

hơn vậy.”

“Không. Mọi người nói rằng bọn chúng đang bắt cóc các cô gái,

để dùng vũ lực bắt họ phải lấy không tên Taliban này thì tên khác
làm chồng.”

“Thôi được, chị thì vẫn muốn ra ngoài. Em trai chị sẽ hộ tống

chị. Em sẽ không bị nguy hiểm nếu anh trai em đi cùng với em. Hãy
bảo anh Daoud đưa em ra ngoài.”

Tôi lắc đầu một cách dứt khoát. Tôi sẽ không đi. Vả lại tôi không

muốn thấy bao nhiêu phụ nữ đang nép sát vào tường vì sợ hãi,
giấu người theo từng bước đi. Khi đó đi ra ngoài sẽ chỉ khiến tôi
thêm chán nản khi quay về nhà. Nếu tôi còn về được đến nhà...

Các chương trình trên Đài phát thanh Sharia muôn ngày như một:

từ tám đến chín giờ đọc kinh Koran và những lời cầu nguyện; từ
chín đến mười rưỡi là các diễn văn tuyên truyền, công bố các sắc
lệnh mới, một số được hát lên như những khúc kinh cầu Ả Rập, như
thể điều đó sẽ làm chúng tôi tin rằng chúng thực sự bắt nguồn từ
kinh Koran. Sau đó đài ngừng phát cho đến sáu giờ tối, khi có cái
gọi là “tin báo tử” của các anh hùng Taliban. Tiếp theo là phần tin
tức, chúng luôn giống hệt nhau và luôn tán dương bước tiến của
quân Taliban, nhưng không có một lời nào - khỏi phải nói - về bất
cứ cuộc giao chiến nào với lực lượng Kháng chiến hoặc về bất cứ
làng mạc nào không thể hoặc chưa bị chiếm đóng. Cuối cùng vào
lúc chín rưỡi, sau vài đoạn trích kinh nữa, Đài Sharia ngậm miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.