KHUÔN MẶT BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 55

Tôi biến mất trong lớp áo burqa và nhập hội với chị Farida và

Saber, chúng tôi bắt đầu cuộc “dạo chơi” kỳ quái của mình. Đã
bốn tháng nay tôi không ra khỏi nhà. Tôi cảm thấy trong người khó

như vừa ốm dậy, mệt lả và quá yếu để làm một hành động mạo

hiểm nào đó. Đường phố trông thật khổng lồ, quá lớn, và tôi cảm
thấy lúc nào mình cũng bị nhìn chằm chặp, bị dõi theo bằng
những con mắt vô hình. Để không gây chú ý đến mình, chúng tôi
chỉ thì thào nói với nhau qua lớp áo. Saber luôn ở bên chúng tôi, gần
hơn hình bóng.

Hành trình của chúng tôi đi qua trường cấp ba cũ. Quân Taliban

đang đứng gác ở lối vào. Trong sân thể thao gần trường, cây cối
khoác những vòng hoa kỳ cục bằng dây băng cassette. Thứ dây dợ
này cũng buộc cả vào những cái rổ đựng giày thể thao, vào cả lưới
bóng chuyền. Cha tôi đã cho tôi hay điều này, nhưng lúc đó tôi nghĩ
đây chỉ là biểu hiện không chính thức của việc Taliban phản đối
những thị hiếu “phương Tây” của chúng tôi mà thôi. Hóa ra chúng
được treo đi treo lại theo hàng lối, biểu trưng về những gì bị cấm
đoán: Cấm hình ảnh. Cấm âm nhạc.

Đi thêm chút nữa chúng tôi nhìn thấy bốn phụ nữ mặc burqa

đang đi về phía mình. Đột nhiên một chiếc xe tải của bọn Taliban
không rõ từ đâu chạy tới và phanh khựng lại trước mặt họ với một
tiếng động khủng khiếp. Bọn Taliban nhảy xuống xe, vung những
chiếc roi bằng dây cáp của chúng rồi bắt đầu quất vào người họ
mà không nói một lời, không thèm giải thích, bất chấp họ đều mặc
áo burqa không thể giản dị hơn được nữa. Đám phụ nữ kêu lên, nhưng
không ai đến giúp họ cả. Rồi họ bắt đầu bỏ chạy, vướng vấp
trong cái mớ xống áo nặng nề của họ, nhưng đám Taliban vẫn đuổi
theo họ, không ngừng quất roi. Tôi nhìn thấy máu nhỏ ra từ giày
của những phụ nữ này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.