KHUÔN MẶT BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 59

“Người Liên Xô đang phụ trách việc này. Họ làm gì không liên

quan đến chị. Chị phải xin lỗi chị y tá đó. Nếu không thì tôi buộc
phải coi chị là một kẻ phản cách mạng.”

“Người đàn bà đó đã phạm phải một tội nghiêm trọng. Cô ta đã

gây nguy hiểm đến mạng sống trẻ em Afghanistan. Là một phụ nữ
Afghanistan, tôi không thể xin lỗi cô ta. Tôi rất tiếc.”

“Vậy thì tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc sa thải chị.”

Mẹ tôi đã cố gắng rút lại hồ sơ chuyên môn của mẹ ở Bộ Y tế,

nhưng thật lạ lùng làm sao, nó đã biến mất. Bộ trưởng Nabi
Kamyar, để cố vỗ yên mọi chuyện, đã đề xuất để mẹ tôi ghi danh
tham gia một kỳ thi tuyển để theo học một khóa đào tạo chuyên khoa
do mẹ tôi tự chọn. Mẹ thi rất tốt và năm sau mẹ tôi được cử sang
Prague

(10)

để học chuyên về phụ khoa sáu tháng. Mẹ đạt điểm số

xuất sắc nhất khóa học đó. Khi trở về Kabul, mẹ đã đến thẳng
Bộ Y tế.

“Tôi cảm ơn ông đã sắp xếp khóa đào tạo này cho tôi. Và bây giờ

tôi xin nghỉ việc. Tôi không thể làm việc theo mệnh lệnh của người
Liên Xô được.”

Vị bộ trưởng đã thuyết phục được mẹ tôi đến làm việc với ông ta

trong Bộ Y tế, trước khi nghỉ việc hẳn - khoảng ba năm sau đó,
nhưng chỉ để tiếp tục hành nghề ở nhà. Tức là trước khi bọn Taliban
đến.

Tình trạng nghỉ việc này hoàn toàn không phải là biến mẹ tôi

thành một người chỉ ru rú xó nhà mà nấu nướng và nuôi dạy cô con
gái út. Mẹ chưa từng sùng bái gì công việc quản gia. Còn cha tôi vẫn
luôn thoải mái trước lối sống của mẹ. Thậm chí có lúc cha còn thuê
hẳn một người nấu ăn để có thêm thời gian cho mẹ tôi theo đuổi sự
nghiệp của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.