KHUÔN MẶT BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 77

Mới đây có một phụ nữ bị rong huyết đến khám chỗ mẹ. Để cứu

cô ấy, mẹ sẽ phải cần đến một loại thuốc giá xấp xỉ một triệu hai
afghani (179 bảng Anh), đấy là nếu có thể tìm được loại thuốc này.
Trước khi Taliban xâm chiếm, mẹ dễ dàng mua được nó ở bệnh viện.
Nhưng giờ đây mẹ không thể đến bệnh viện nữa. Đã bị cấm hành
nghề, mẹ sẽ bị đuổi ra, thậm chí bị bỏ tù. Việc bị cấm hành nghề y
tá của mình giày vò mẹ trong mọi lúc. Thậm chí cả trong mơ mẹ cũng
mơ thấy nó. Khi phải để người phụ nữ này ra về mà không giúp
được gì, mẹ đã nói với chúng tôi, “Người phụ nữ đó sẽ bị biến chứng.
Đó là điều không tránh khỏi. Có lẽ cô ấy sẽ chết vì nhiễm trùng
phụ khoa, mặc dù phòng tránh điều này thật đơn giản. Chỉ cần một
mũi tiêm thôi. Chỉ cần có thế...”

Lương tâm của một thầy thuốc vốn không thể lặng xuống một

cách dễ dàng. Và chúng tôi hiểu được nỗi hoang mang đau đớn của
mẹ. Việc một vấn đề y tế đơn giản có thể dẫn đến cái chết của
một phụ nữ, chỉ vì sắc lệnh của Taliban, làm cho mẹ tôi càng thêm
chán nản.

Vào đầu hè năm 1998, người cha tội nghiệp của tôi có hai phụ nữ

ốm yếu ở trong nhà: người vợ bác sĩ suy sụp tinh thần của cha
không thể chữa bệnh được cho cô con gái ốm yếu của bà. Dù trong
bất cứ trường hợp nào thì căn bệnh bí ẩn khiến tôi phát sốt vẫn
nằm ngoài chuyên môn của mẹ.

Cha tôi gọi điện cho một người bạn bác sĩ và nài nỉ đến nhà giúp

đỡ. Đó là một người đàn ông, vì thế bác ta bị cấm chữa bệnh cho
phụ nữ, và bác ta sợ. Bác sẽ đến với một điều kiện: đó là cha phải
thề sẽ giữ bí mật chuyện này. Bác chỉ đòi trả công có thế.

Bác sĩ không thể giúp gì trước tình trạng trầm cảm của mẹ tôi.

Nhưng bác ấy nghĩ rằng có thể là do căn bệnh tiểu đường đang phát
tác, mặc dù trước đây mẹ chưa từng bị tiểu đường. Bác lấy máu để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.