KHUÔN MẶT BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 88

Sau đó mẹ đến nằm dài trên ghế sofa và chị Chakila nhẹ nhàng

mát xa chân cho mẹ cho đến khi mẹ ngủ thiếp đi.

Chị gái tôi sắp đi Mỹ. Chị nóng lòng muốn được đoàn tụ với

chồng mình, nhưng lại không biết gì nhiều về cái đất nước mà
chị sẽ đến sống. Chị chỉ biết rằng chồng chị đảm nhận một công
việc kinh doanh ở bang Virginia. Đối với chúng tôi, nước Mỹ là một
hành tinh xa lạ - lối sống, con người, tên gọi các thành phố, chúng
tôi chẳng biết gì về chúng kể cả dưới thời Liên Xô và sau này. Chị
Chakila lấy làm buồn với ý nghĩ rằng có thể sẽ không bao giờ được
về Afghanistan nữa. Nhưng chị tin tưởng chồng mình. Chị yêu anh
ấy.

Đến đó chị sẽ không làm nhà báo nữa; mà sẽ làm việc trong cửa

hàng của chồng chị. Họ sẽ vẫn giữ những truyền thống ở nhà. Chị
tôi sẽ vẫn đội khăn trùm đầu khi cầu nguyện dưới bầu trời không
phải bầu trời của chúng tôi, thế thôi.

Trong lúc đó, chị Chakila kể cho chúng tôi biết về những người

bạn phổ thông cũ đã đến sống ở đây. Họ đều học đại học, họ may
mắn được tiếp tục theo đuổi việc học tập của mình.

Nhưng chúng tôi không thể đến sống ở Pakistan. Chị Chakila sẽ

sớm đi khỏi đây và cha tôi sẽ không thể tưởng tượng nổi việc xin tị nạn

gia đình chồng con gái lớn của mình. Lòng kiêu hãnh của cha

không cho phép điều đó.

Ngày hôm sau, tại bệnh viện, tôi vào khám một phòng, mẹ vào

phòng khám khác. Người ta chụp X quang cho tôi. Bác sĩ xem phim
rồi hỏi tôi, “Sao cô lại không đi chữa sớm hơn?”

Tôi cho rằng ông ta hẳn phải biết là ở Kabul phụ nữ không được

đi chữa bệnh. Thế mà ông ta lại hỏi một câu như thể đó là lỗi của
chúng tôi vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.